Các đại tông sư ở đây cũng không có ai là kẻ ngu dốt, đương nhiên trong lòng bọn hắn cũng hiểu được điều này là vô lý.
Nhưng không ảnh hưởng đến quyết tâm chém giết Lý Thanh Sơn của bọn hắn.
Dù trong chuyện này có điều gì đáng ngờ cũng không quan trọng, chỉ riêng chuyện "Yêu Vương giết chết đại tu sĩ trước mặt mọi người" cũng đủ để dấy lên mối thù chung của bọn hắn.
"Ngươi đừng quên thân phận của mình!"Sở Liệt Vương lạnh lùng nói, dù có thêm nhiều lý do chứng minh Minh Phi là đáng chết thì ngày hôm nay hắn cũng nhất định phải giết Lý Thanh Sơn!Đây không chỉ là hận thù giữa hai người, mà là cuộc chiến giữa nhân tộc và yêu tộc.
Dù hôm nay Lý Thanh Sơn giết là một đại tu sĩ nào khác chứ không phải Minh Phi, thì Sở Liệt Vương với thân phận là thủ lĩnh Tu Hành Đạo Thanh Châu cũng nhất định sẽ suất lĩnh mọi người chém chết Bắc Nguyệt ngay tại đây.
"Chẳng lẽ thân phận còn quan trọng hơn thị phi thiện ác ư?"Bất Nộ Tăng gào thét, gương mặt hắn đỏ rực đến nỗi có chút dữ tợn cứ như Cuồng Nộ hòa thượng đang phục sinh.
Năm xưa Cuồng Nộ hòa thượng cũng không thèm để ý tới thứ gọi là thân phận.
Hắn không quan tâm tộc loài, dù là phàm nhân hay tu sĩ, nhân tộc hay yêu tộc, cứ ác là hắn giết, thiện thì hắn cứu, từ đầu tới cuối luôn khư khư cố chấp.
Kết quả của hắn là kẻ thù ở khắp mọi nơi, bị ngàn người chỉ trỏ, bị đẩy vào tuyệt cảnh.
Cần phải nhờ tới sự che chở của tông môn mới có thể tự vệ, nhưng trong lòng luôn có sự giận dữ khó mà xóa nhòa, gần như là tẩu hỏa nhập ma.
"Đã nhiều năm trôi qua rồi, ngươi vẫn không hiểu hay sao?"Sở Liệt Vương nói.
"Đúng vậy, ta nghĩ mãi mà không hiểu, chẳng lẽ lòng dạ từ bi là sai ư? Chẳng lẽ trừ ác cứu thiện là sai ư? Chẳng lẽ chúng sinh bình đẳng là sai ư?"Bất Nộ Tăng trừng to đôi mắt nhìn chằm chằm vào Sở Liệt Vương.
"Sư đệ!"Vô Úy Tăng lại trèo lên Đại Phật Sơn, Kim Sắc Đại Phật bay được nửa đường là đã không khống chế được thân hình, hắn phải kích phát Kim Cương Hóa Thân ra ngăn cản.
Vậy nên hắn không bị va chạm quá nhiều.
Nhưng khi nhìn thấy Bất Nộ Tăng thì sắc mặt càng trở nên khó coi.
Cứ như chuyện trước kia lặp lại, lúc trước Cuồng Nộ hòa thượng cũng đứng trong Đại Hùng bảo điện này chất vấn hắn ba câu hỏi như vậy!Có lẽ Cuồng Nộ hòa thượng chưa từng chết đi mà chỉ tiềm ẩn phía dưới Đại Phật Sơn, không muốn tiếp tục bị kích thích lửa giận mà thôi.
Sở Liệt Vương nhíu mày, Chu Phu Tử lại xen miệng vào:"Bệ hạ, năm xưa tên này cũng làm bạn với yêu ma, không phù hợp với Tu Hành Đạo ta.
Bây giờ lại bị ma khí nhuộm đen, triệt để rơi vào Ma Đạo.
Đúng thật là không hiểu Thiên Long Thiền Viện chọn đệ tử kiểu gì!"Hắn nói rồi rút trường kiếm ra, chỉ vào mặt Bất Nộ Tăng:"Con lừa trọc, nếu ngươi còn không mau mở Trấn Ma Tháp ra thì đừng trách kiếm của ta không có mắt!"Chu Phu Tử còn chưa dứt lời thì đột nhiên phi thân lên, phóng thẳng về phía Trấn Ma Tháp.
Người bên ngoài thấy vậy còn tưởng rằng hắn muốn chém nát Trấn Ma Tháp, không kịp chờ đợi muốn đánh một trận quyết tử với Bắc Nguyệt.
Âm thầm khen một câu thật can đảm!Nhưng Chu Phu Tử lại vô cùng sợ hãi, bởi chỉ có hắn biết bản thân mình đang bị một luồng lực lượng vô hình kéo đi!Lý Thanh Sơn dùng một đao phá vỡ Trấn Ma Tháp, năm ngón tay trái hắn mở ra, hút lấy Chu Phu Tử về phía mình.
Đôi mắt hắn đỏ như mắt hổ, Hổ Yểm Ma Đồng tràn ngập lệ khí.
"Đạo hữu cẩn thận!"Lúc này các đại tông sư mới phát hiện ra điều bất thường, vội hét lên.
Khi họ ép buộc Bất Nộ Tăng thả Lý Thanh Sơn ra để họ chém giết thì cũng đang âm thần yên tâm vì đã có Trấn Ma Tháp trấn áp lấy hắn.
Nhưng nào ngờ đâu Lý Thanh Sơn có thể xuất thủ bắt người dù đang ở trong Trấn Ma Tháp, điều này khiến đám đại tu sĩ có mặt ở đây không kịp phản ứng.
Bây giờ ngẫm lại, vừa rồi Lý Thanh Sơn cũng dùng chiêu này để cứu Hoa Thừa Tán thoát khỏi kiếm của Tàng Kiếm Cung chủ.
Cũng không phải do trí nhớ của họ không tốt, mà bởi vì ngay cả luyện khí sĩ cũng có thể thi triển ra thủ đoạn cách không hút vật này, nên họ hoàn toàn không ngờ rằng đây lại là một loại thiên phú thần thông.
"Yêu nghiệt!"Chu Phu Tử thấy gương mặt nhe răng tươi cười kia của Lý Thanh Sơn ngày càng gần mình thì lông tóc trên người dựng đứng cả lên.
Đặc biệt là khi nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu kia thì càng thêm sợ hãi không thôi, hắn nhớ tới cái chết thảm thiết của Minh Phi.
Chu Phu Tử liều mạng chống cự muốn thoát khỏi nơi đây, nhưng lực lượng vô hình kia lại mạnh đến nỗi khó mà giãy giụa được.
Chuyện mà trước đây Vạn Độc lão tổ cũng không làm được thì đương nhiên Chu Phu Tử cũng không thể.
Đừng nói là Lý Thanh Sơn bây giờ mạnh hơn khi xưa không biết bao nhiêu lần.
"Không hay rồi, nếu bị yêu nghiệt này hù dọa, đánh mất can đảm thì sợ rằng chỉ còn một con đường chết mà thôi.
""Thiên Tâm Ngã Tâm, Thiên Nhân Hợp Nhất!"