Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1734 - Chương 1745: Khuôn Mặt

Chương 1745: Khuôn Mặt

Mà cung chủ Tàng Kiếm Cung dường như cũng không có ý định cứu bọn họ, hắn một lòng chỉ muốn công kích Nhiệt Phong Địa Ngục, như thể thật sự muốn liều mạng giết chết Hoa Thừa Tán.

Kết quả là vị Đại Tông Sư của Nông gia này phải một mình đối đầu với Lý Thanh Sơn, vốn tưởng rằng đó là độc chiêu cứu mạng hắn, không ngờ lại rơi vào tình huống khó xử và đáng sợ như vậy.

Hắn huơ cái cuốc, đồng thời rút lui vào Điền Viên Bí Cảnh, nhưng lại chậm mất một bước.

Lý Thanh Sơn nắm lấy cổ của Đại Tông Sư nông gia, rồi nhấc lên như một con gà, xoay tròn trong tay, hướng cái đầu lớn xuống rồi dùng hết sức ném:“Ai làm ruộng thì cút về làm ruộng đi!”Dường như Đại Tông Sư Nông gia vần chưa kịp phản ứng, hắn cảm thấy cổ mình bị siết chặt, tiếp theo đó là một trận quay cuồng, hắn nhìn thấy một khuôn mặt đầy sợ hãi phản chiếu trên những viên gạch màu vàng như gương, đó là khuôn mặt của hắn, gương mặt này nhanh chóng trở nên lớn hơn!"Đừng.

!"Hơn một nửa cơ thể hắn bị nhét vào những viên gạch màu vàng vững chắc và dày dặn trong Đại Hùng Bảo Điện, chỉ để lại đôi chân đang dãy giụa trong không trung, máu tươi tràn ra, chảy đầy đất.

Lý Thanh Sơn đanh định xuống thêm một đao nữa, nhưng lại nhìn thấy Nguyên Anh của Chu Phu Tử sắp bay ra khỏi Đại Hùng Bảo Điện, trong khi Sở Kiệt Vương và những người khác đều đã thoát ra khỏi Điền Viên Bí Cảnh, đằng đằng sát khí lao tới, một tia sét xuyên qua bầu trời.

Lý Thanh Sơn vung cánh gió và cánh lửa, tránh được tia sét, vươn mình đánh về phía Nguyên Anh của Chu Phu Tử, nói một câu:“Lão già, lần này ta tha cho ngươi, nếu người còn dám đi ra tìm cái chết thì ra sẽ giết ngươi!”Đôi chân vòng kiềng nhất thời khựng lại, đứng bất động như một cây mạ non vừa mới được cắm xuống.

Các Đại Tông Sư nhìn thấy cảnh này đều cảm thất rất buồn cười, nhưng vừa nghĩ tới nếu mình rơi vào tay Lý Thanh Sơn thì kết cục cũng sẽ như vậy, nên lại không cười nổi.

Họ bỗng nhiên nhớ tới, từ đầu đến giờ Minh Phi và mấy bị đại tu sĩ trực tiếp đối đầu với Lý Thanh Sơn đều bị đánh tới chỉ còn mảnh vụn, đến cả Kiếm Anh cũng bị hắn trực tiếp nổ tung, Bất Úy Tăng bị đánh bay bởi một chiêu, đương nhiên là vẫn thủ hạ lưu tình; cơ thể của Chu Phu Tử đã bị phá hủy, và Nguyên Anh cũng khó có thể trốn thoái; chỉ có Phùng đạo hữu là may mắn.

Ý định giết yêu trừ ma đã bị lung lay, trong những người chết dưới tay Lý Thanh Sơn cũng không có ai là đồng môn hay người quen của họ, hơn nữa cũng không có mối thù lớn như Chu Phu Tử.

Mặc dù kết cục của Minh Phi và Cơ Huyền Nhật rất thảm, nhưng dù sao cũng không phải vợ con của họ, nếu chỉ vì một chữ “yêu” mà mạo hiểm như vậy thì có vẻ hơi uổng.

Nếu thật sự không có ai ngu ngốc đến Mặc Hải để trấn ma diệt yêu, thì Bắc Nguyệt và Mặc Hải Long Vương xem ra cũng không khác nhau là bao.

Nhưng đã đâm lao thì phải theo lao, không thể dương mắt nhìn Chu Phu Tử bị giết như vậy được, nếu không họ sẽ không còn mặt mũi nào để ở lại Thanh Châu, hơn nữa Sở Vương đã hạ lệnh, hắn không thể phớt lờ được.

"Bắc Nguyệt, chắc chắn ta sẽ giết chết người!"Sở Liệt vương gầm lên giận dữ, rồi hóa thành một tia sáng, đuổi theo Lý Thanh Sơn.

Chu Phu Tử bị một đao chặt đứt ngay trước mắt, thật sự đã khiến hắn rất mất mặt, trong nháy mắt phu nhân lại bị hắn trước mặt chém làm hai, trong nháy mắt lại bị người khác dùng thủ đoạn độc ác như tát thẳng vào mặt bản thân.

Trong lòng hắn vô cùng căm hận, hắn dùng tay trái nắm chặt Kim Ấn, tay phải cầm một cái đinh nhỏ, đó đều là những vật cổ xưa.

Nhưng trong thiên hạ, người có thể nhanh hơn Lý Thanh Sơn cũng không có mấy người, chỉ trong nháy mắt hắn đã đến trước Nguyên Anh của Chu Phu Tử, dùng bàn tay lớn nắm lấy, rồi cười ác độc:“Để xem lần này ai có thể cứu được ngươi!”"Yêu nghiệt, ta chết với ngươi!"Chu Phu tử rất kiên quyết, không do dự mà nổ tung Nguyên Anh.

Bất Nộ Tăng đã phục hồi lại hình dáng ban đầu, nhưng lại tỏ ra có chút nản lòng, sự nỗ lực cố gắng của hắn xem ra chỉ là vô ích, đột nhiên hắn nhìn thấy Đại Tông Sư Nông gia đang cắm mặt bất động trên đất, hắn ngập ngừng hỏi với vẻ mặt kỳ lạ:"Phong đạo hữu, ta giúp ngươi ra?"“Không!”Từ dưới đất truyền đến một tiếng kêu nghẹn ngào, ngữ khí có chút xoa dịu:“Bất Nộ.

đại sư, ngươi không cần lo cho ta, tự ta có thể ra được.

Nếu muốn quản thì hãy quản tên đồ đệ yêu nghiệt của ngươi trước đi!”"Ồ, đắc tội rồi!"Bất Nộ Tăng xin lỗi rồi nhìn Đại Hùng Bảo Điện đã bị đổ nát.

Hắn thân là đệ tử của Thiên Long Thiền mà không giúp đỡ người ngoài được, nhưng nếu muốn giúp đám người Sở Liệt Vương bắt Lý Thanh Sơn lại thì hắn thật sự không làm được, hắn đột nhiên lắc đầu, rồi quay trở lại chân núi Đại Phật.

Khi đến trước Trấn Ma Điểm, hắn ngã trên một tảng đá xanh lớn rồi chìm vào giấc ngủ.

Trong Đại Hùng Bảo Điện, hai chiếc chân vòng kiềng lại bắt đầu giãy giụa, nhưng chỉ từ từ rơi xuống, cho đến khi hoàn toàn chôn vùi vào lòng đất.

Bình Luận (0)
Comment