Con ngươi của Lý Thanh Sơn co rút lại, thời gian dường như cũng trôi chậm lại, chỉ thấy hình dáng vốn đã bị tách ra của Nguyên Anh đã biến thành một khối hỗn độn màu trắng hình cầu, trên đó có những khe hở bị nứt ra, những tia sáng màu trắng chói mắt chiếu ra từ bên trong.
Theo ý niệm của Chu Phu Tử nó lao thẳng về Lý Thanh Sơn.
Với tốc độ tấn công như vậy căn bản không kịp né tránh, trong lòng hắn dâng lên một cảm giác nguy hiểm đang rình rập, theo đó hắn thi triển “Hổ Ma Cuồng Nộ” và “Cuồng Đồ Mạt Lộ”.
Lúc này cơ thể Chu Phu Tử phải đối diện với nguy cơ bị nổ tung, nhưng hắn hoàn toàn không thể chịu đựng được việc tự nổ Nguyên Anh thêm một lần nào nữa.
"Chu đạo hữu! Yêu nghiệt đáng chết!”Các Đại Tông Sư đều giận dữ hét lên, nhưng trong lòng lại thể phào nhẹ nhõm, vì có thể nhân lúc này để giết chết tên yêu nghiệt đó.
Chu Phu Tử đã hy sinh bản thân mình để tiêu diệt yêu quái, điều đó đủ để cả đạo tu hành tưởng nhớ hàng ngàn năm.
Sở Liệt vương dù có chút hối hận vì không thể tự tay giết chết Lý Thanh Sơn, nhưng trong lòng cũng cảm thấy thoải mái.
Trong đầu Lý Thanh Sơn chợt lóe lên một suy nghĩ, hắn dùng bàn tay to bắt lấy Nguyên Anh, lúc đó Linh Quy Ảo Ảnh đã xuất hiện phía sau lưng hắn để trấn áp.
Nguyên Anh ngay lập tức được ổn định, những ánh sáng màu trắng phát ra đã bị trấn áp lại, nhưng những vết nứt trên đó xuất hiện ngày càng nhiều, bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của các Đại Tông Sư, Lý Thanh Sơn đã làm một hành động rất táo bạo, đó là nhét Nguyên Anh vào miệng và nuốt xuống.
Sức mạnh trấn áp của Linh Quy ở trong cơ thể mạnh hơn ở bên ngoài rất nhiều, nhưng với mật độ những vết nứt đã phủ đầy toàn bộ bề mặt Nguyên Anh thì việc nổ tung là không thể tránh khỏi, nếu cứ tiếp tục như vậy thì hắn cũng sẽ tan thành mây khói.
"Tên yêu nghiệt này chán sống rồi sao?"Suy nghĩ này vừa hiện lên trên đầu tất cả mọi người, thì lại thấy Lý Thanh Sơn đột nhiên quay người lại, trợn tròn hai mắt, miệng mở to đến mức không thể tưởng tượng nổi, trong cổ họng phát ra những tia sáng rừng rực.
Nếu đã không thể hoàn toàn trấn áp, thì chỉ cần nghĩ cách để giải phóng nó ra ngoài là được.
Hổ Ma Xuy Tắc, Nhất Khẩu Nộ Phún!“Cái gì!”Sắc mặt của Sở Liệt Vương biến đổi.
Một luồng ánh sáng chói mắt vụt ra, giống như một dòng nước lũ từ trong đập tràn ra, lao thẳng về phía Sở Liệt Vương và những người khác.
Ngay khi ánh sáng trắng rời khỏi miệng, hắn liền mất kiểm soát.
Nó nhanh chóng lan rộng ra, giống như một cái phễu, ùn ùn lao tới trước mặt Sở Việt Vương và những người khác.
Lý Thanh Sơn lắc đầu đầy ác ý, khiến cho ánh sáng màu trắng đong đưa uốn cong, đảm bảo rằng bề mặt diện tích tấn công của Nhất Khẩu Nộ Phún đủ lớn và đảm bảo không bỏ sót bất cứ kẻ xấu hay người tốt nào!“Ngựa trắng chưa chắc đã là ngựa, chỉ dựa theo tên thì rất khó để phân biệt!”Sắc mặt của tất cả Đại Tông Sư đều có sự thay đổi rất lớn, trong hư không từ từ hiện lên một mớ hỗn độn, nhìn như ngựa nhưng không phải ngựa, hình như là màu trắng nhưng lại không phải màu trắng.
Khi ánh sáng chiếu vào bên trong thì lần lượt biến thành hư vô, dường như bị lời nói của hắn trực tiếp phủ nhận.
"Cơ Quan Chiến Thành!"Chỉ bằng một cái vẫy tay, Đại Tông Sư của Mặc gia đã triệu hồi ra một thành lũy màu đen hùng vĩ, trên đó được bao phủ bởi vô số những lỗ đen và hàng nghìn đại pháo, chúng cùng nhau tấn công, tiến thẳng về phía ánh sáng trắng.
"Thiên Âm Liêu Loạn!”Đại Tông Sư Nhạc gia dùng vẫy vẫy hai tay, vội vàng gảy đàn, hắn gãy ra từng đợt sóng âm, nhưng không bị rời rạc mà tầng tầng lớp lớp xếp chồng lên nhau, tạo thành một hàng rào bảo vệ trước mặt.
Các Đại Tông Sư lần lượt thi triển chiêu thức, đều là tuyệt kỹ phòng ngự đỉnh cao của mỗi môn phái.
Nếu chỉ là một Nguyên Anh bình thường nổ tung thì có thể chống đỡ được, nhưng đó là trong tường hợp Nguyên Anh tự phát nổ.
Còn ở tình huống này, sau khi Nguyên Anh bị Lý Thanh Sơn khống chế và ràng buộc thì tất cả sức mạnh sẽ không lan rộng ra tứ phương tám hướng mà chỉ dồn về một hướng, nên sức hủy diệt của nó tăng lên gấp mười lần.
Bùm bùm bùm bùm!Con ngựa trắng đã chết, Chiến Thành đã bị phá, Thiên Âm tan vỡ!Các Đại Tông Sư bị đều bị cuốn vào trong dòng lũ giống như những người phàm bình thường, cơ thể lao xuống và bị va mạnh vào núi Đại Phật.
Hàng trăm triệu tia sáng bắn tung tóe, núi Đại Phật rung chuyển.
Đại Hùng Bảo Điện trên đỉnh núi hoàn toàn bị ánh sáng trắng bao phủ, vô số những viên gạch bị nứt ra rồi vỡ vụn, ngay cả “Phạm Âm Tịnh Thế Trận” những không thể giữ được đại điện hàng vạn năm tuổi này, nó sụp đổ hoàn toàn và biến thành đống tro tàn.