Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1742 - Chương 1753: Vạn Kiếm Quyết

Chương 1753: Vạn Kiếm Quyết

Trong nháy mắt, đao kiếm kịch liệt va chạm với nhau hơn ngàn lần, thể hiện ra kiếm pháp và đao kiếm hàng đầu thế giới.

Tuy Lý Thanh Sơn chỉ có một cái đuôi hổ nhưng lại lĩnh hội được kiếm quyết của Thiên Địa Tàng, nắm rõ được kiếm pháp của Cung chủ Tàng Kiếm cung.

Trong lúc nhất thời hai người không phân được cao thấp, núi Đại Phật thấp xuống từng tầng.

"Giết!"Ánh sáng điện quang chợt lóe lên, đại tông sư đạo giáo chạy như bay tới, hư ảnh của Thiên Lôi phía sau lưng một tay cầm đinh, một tay cầm chùy hung hăng gõ xuống đỉnh đầu của Lý Thanh Sơn.

Ầm!Lý Thanh Sơn nghiêng đầu, sau ót xuất hiện một lỗ thủng, cơ thể cũng vì vậy mà lung lay.

Kim ấn của Sở Vương lại đè xuống mười trượng, cơ thể của hắn cúi xuống thật sâu.

“Đứt!”Cung chủ Tàng Kiếm cung nhân cơ hội vung kiếm chém xuống, đuôi hổ gãy lìa, thanh đao Mạt Lộ Cuồng Hoa bay lên.

"Tụ Bảo Bồn, thu!”Đại tông sư của Tạp gia nãy giờ vẫn luôn giữ thái độ thấp thỏm, đột nhiên hai mắt sáng lên.

Hắn lao ra ngoài ném ra một cái chậu sắt màu xanh nhạt ra, chậu sắt tỏa ra một luồng sáng màu xanh bao phủ thanh đao Mạt Lộ Cuồng Hoa, thu nó vào trong chậu.

Tụ Bảo Bồn này chính là tuyệt học đứng đầu nổi tiếng nhất của Tạp gia.

Nó chuyên thu pháp bảo của kẻ địch, cho dù là pháp bảo gì, một khi rơi vào trong Tụ Bảo Bồn thì khó mà lấy lại.

Hắn đã sớm đã nhìn trúng giá trị của thanh đao Mạt Lộ Cuồng Hoa này, nhưng cũng tự biết lượng sức mình cho nên không dám tùy tiện trêu chọc Lý Thanh Sơn.

Hắn sợ sẽ có kết cục giống như Minh Phi và Chu Phu Tử, vậy thì không đáng giá chút nào.

Bây giờ cuối cùng cũng có cơ hội, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

"Vạn Kiếm Quyết!"Cung chủ Tàng Kiếm cung một tay bóp kiếm quyết, một tay chỉ vào Lý Thanh Sơn.

Kiếm Ỷ Thiên từ một biến thành hai, hai biến thành bốn, bốn thành tám, ngàn vạn đường kiếm quang tạo thành một con sông kiếm quang, nhấn chìm Lý Thanh Sơn ở bên trong.

Xương cốt Lý Thanh Sơn run rẩy, cả người cắm đầy lưỡi kiếm cùng vết thương do kiếm tạo ra, những chỗ không bị chém trúng cũng xuất hiện từng đường vết thương, lộ cả xương cốt ra ngoài, máu tươi chảy xuống như suối.

Hổ Ma cuồng nộ duy trì đến đây đã đến cực hạn, cơ thể nó đang sụp đổ, đi đến đường cùng!“Yêu nghiệt chịu chết đi!”Sở Liệt Vương hét lớn, hai tay đè kim ấn xuống.

Ầm! Núi Đại Phật kịch liệt rung chuyển, Lý Thanh Sơn cười lắc đầu:"Các ngươi muốn giết ta à!"Cơ thể to lớn như núi của Thần Ma bị đè dưới kim ấn, trong nháy mắt, yêu khí cuộn trào mãnh liệt tan thành mây khói.

Bắc Nguyệt thất thủ!Mỗi người đều có một vẻ mặt khác nhau, các đại tông sư giống như không thể tin được cũng đều thở phào nhẹ nhõm.

Trận chiến ác liệt này cuối cùng cũng kết thúc rồi.

Trước điện Trấn Ma, Bất Nộ Tăng liền đứng dậy nhìn đỉnh núi phía xa, trên mặt lộ ra vẻ tức giận, một chưởng đánh vỡ bia đá bên cạnh.

Cung chủ Tàng Kiếm cung tra kiếm vào vỏ, cho dù có sức mạnh cường đại như thế nào đi chăng nữa, nếu như không biết tiến lùi, chỉ dựa vào tính cách để làm việc thì cuối cùng cũng khó thoát khỏi cái chết.

Sở Liệt Vương thu hồi kim ấn, núi Đại Phật thấp hơn mười trượng, ngay cả phế tích của bảo điện Đại Hùng cũng không còn nữa, chỉ còn lại bốn chữ to “Ấn của Sở Vương”.

Dưới chân núi không ngừng vang lên tiếng nổ ầm ầm, từng tòa tháp lần lượt đổ xuống.

Tiểu An chạy trong tháp lâm, vừa tránh né sự đuổi giết của Đại Phật, vừa tháo từng viên xá lợi xuống.

Đám khô cốt ma cũng nhao nhao tụ tập vào trong tháp lâm giống như một nhóm nông dân cần cù không ngừng thu gặt, dáng vẻ như không phải chịu bất kỳ ảnh hưởng nào cả.

Sở Liệt Vương nói:"Huyền Nguyệt, Lý Thanh Sơn đã chết rồi, ta có thể cho ngươi thêm một cơ hội nữa, bây giờ.

”Hắn còn chưa nói xong, một giọng nói quen thuộc vang lên, cắt đứt lời của hắn:"Xin lỗi nha, đã làm ngươi thất vọng rồi.

Đó cũng chỉ mới là trận đầu tiên mà thôi, trận thứ hai vừa mới bắt đầu nhưng lần này ta sẽ không cho các ngươi thêm cơ hội nào đâu.

”Ngay sau đó, một tiếng phượng kêu vang vọng trong đất trời, ngọn lửa tràn đầy sức sống cháy hừng hực, xông thẳng lên trên trời hóa thành một con Phượng Hoàng giương cánh bay lượn.

Tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm, còn có chuyện như vậy sao!? Giết được hắn một lần đã vô cùng khó khăn rồi, hận không thể góp thêm mạng vào, vậy mà còn muốn phải giết hắn thêm một lần nữa?!Phượng Hoàng lộng lẫy quan sát núi Đại Phật, biến bầu trời thành một màu đỏ rực.

Ngọn lửa trên bầu trời đột nhiên tụ lại, ngưng tụ đến cực điểm, rồi đột nhiên nở rộ một vòng hoa lửa.

Hoa lửa trong tâm, tóc đỏ tung bay trong gió, Lý Thanh Sơn duỗi người:“Thỉnh thoảng chết thử một chút, cảm giác cũng không tệ lắm!”Hắn ấn cổ quay đầu, vẫy tay nói:“Này, chư vị, chúng ta lại gặp nhau rồi.

”Hắn nhếch miệng cười lộ ra răng ranh sắc nhọn, đôi mắt đỏ ngầu như máu.

Mọi người trợn mắt há mồm, không biết trả lời thế nào.

Bình Luận (0)
Comment