Cung chủ Tàng Kiếm cung ngước nhìn Lý Thanh Sơn, sắc mặt càng ngày càng nghiêm nghị, loại sức mạnh này thực sự không hợp với lẽ thường, ngay cả đám đại yêu vương có tuổi thọ dài đến vạn năm mà không phải ai cũng có sức mạnh như thế.
“Cung chủ cũng biết đạo lý đùa với lửa có ngày chết cháy sao? Ta khuyên ngươi vẫn nên nhanh chóng quay về Tàng Kiếm cung đi, dựa vào kiếm trận thủ sơn thì có lẽ còn có thể bảo toàn được cái mạng.
”Cố Nhạn Ảnh nói.
“Nếu hôm nay hắn không chết thì Tàng Kiếm cung của ta mãi mãi không có ngày yên bình.
Nếu như ngươi không đợi được nữa thì ta sẽ cho ngươi sảng khoái!”Ỷ Thiên kiếm bỗng vung lên cao vút, ánh kiếm gào thét lan rộng, đợi khi chém một kiếm xuống thì đã hóa thành một thanh kiếm khổng lồ dài trăm trượng.
Kiếm chém về phía Cố Nhạn Ảnh, chém về phía Hoa Thừa Tán ở trong Địa Ngục Nhiệt Phong, nhưng mục tiêu cuối cùng lại là Lý Thanh Sơn.
“Để ta xem ngươi cứu hay không cứu!”Mũi kiếm có màu xanh lam giống với màu của bầu trời cao, giống như đang cắt đứt một mảng của bầu trời, gần như hòa vào hư không nhưng vẫn chưa hoàn toàn rơi xuống.
Địa ngục Nhiệt Phong bắt đầu vỡ vụn lộ ra bóng người của Hoa Thừa Tán.
Một bóng trắng chợt lóe lên, Cố Nhạn Ảnh đi đến trước mặt Hoa Thừa Tán, quạt xếp Ngọc Cốt nghênh đón mũi kiếm.
Chân mày Hoa Thừa Tán hơi nhướng lên, cho dù nàng muốn chặn lại kiếm này của hắn cũng khó bảo đảm việc nàng sẽ không bị thương tổn, chỉ dư âm cũng đủ để dồn Hoa Thừa Tán vào chỗ chết.
Đột nhiên, có một đám mây đen kéo đến, che phủ trên đầu bọn họ, chặn lại mũi kiếm Ỷ Thiên, hóa ra là một bàn tay lớn màu đen.
Ầm!Kim ấn của Sở Vương hung hăng đè xuống.
Lý Thanh Sơn quỳ gối trên đất, mặt đất sụp đổ nứt nẻ.
Cơ bắp trên cả người hắn nổi lên, hắn cắn chặt răng, cả cánh tay cùng bờ vai chống đỡ kim ấn, tay kia nắm chặt lấy mũi kiếm, lòng bàn tay tràn đầy máu tươi.
Nếu như có một trận mưa lớn trút xuống, mọi thứ ở giữa không trung đều sẽ hóa thành ngọn lửa.
Mũi kiếm va chạm với hổ cốt giống như từng tiếng sầm rền u ám.
“Thanh Sơn!”Hoa Thừa Tán quay đầu lại, nhìn thấy trên khuôn mặt yêu ma to lớn dữ tợn của Lý Thanh Sơn lộ ra một nụ cười:“Ta còn chưa chết đâu!”Hắn nói với Cố Nhạn Ảnh:“Mang hắn đi đi!”Kim Phú Quý trong lòng thở dài.
Một yêu ma có lòng nghĩa khí, có thể cứu bằng hữu của mình bằng mọi giá, lại có thể ác độc như vậy.
Việc Bất Nộ Tăng nhất định phải bảo vệ hắn cũng không phải không có đạo lý.
So ra thì thủ đoạn của Cung chủ Tàng Kiếm cung có vẻ không được quang minh cho lắm.
Nhưng khi rơi vào tình cảnh như vậy, chuyện hắn phải chết cũng không cần phải nghi ngờ gì nữa.
Nghĩ như vậy, Hắc Vân Sa thu liễm khí lực, Nhạc Vũ Dương cũng thu giáo lại.
Từ khi hắn bị đè dưới kim ấn và vào khoảnh khắc Cung chủ Tàng Kiếm cung ra tay kia, trận chiến này không còn hồi hộp nữa.
Cho dù có tâm tình như thế nào thì cũng chỉ có thể nhìn hắn chết thôi.
"Đừng chết.
"Bất chợt vang lên một tiếng kêu của chim ưng.
Cổ Nhạn Ảnh tóm lấy Hoa Thừa Tán hóa thành một cơn gió mạnh cuồng phong bay về phía bầu trời xanh thẳm, tốc độ vô cùng nhanh.
"Hoa trưởng lão, ngươi muốn phản bội sao?"Giọng nói của Cung chủ Tàng Kiếm cung đuổi theo từ phía xa, lọt vào trong tai của Hoa Thừa Tán.
Sắc mặt hắn biến đổi, trường kiếm sau lưng rung lên, hắn đột nhiên rút kiếm về phía Cổ Nhạn Ảnh, gào thét nói gì đó mơ hồ không rõ:“Hủy kiếm!”Năm ngón tay phải mảnh khảnh của Cố Nhạn Ảnh duỗi ra biến hóa giống như móng vuốt ưng túm lấy mũi kiếm.
Gió mạnh và mũi kiếm va chạm với nhau, tia lửa bắn ra tung tóe, đoàng một tiếng, mũi kiếm hóa thành mảnh vụn bay tán loạn dưới mặt đất.
Hoa Thừa Tán phun ra một ngụm máu tươi.
Quay đầu nhìn lại một cái, hắn đã hoàn toàn hôn mê nhưng vẫn nắm chặt chuôi kiếm.
Trong lòng Lý Thanh Sơn cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.
Bảo kiếm Bổn Mệnh bị hủy tất nhiên sẽ gây ra tổn hại vô cùng lớn với hắn nhưng có Cố Nhạn Ảnh trông chừng, hẳn là sẽ không nguy hiểm gì đến tính mạng.
"Tự chịu diệt vong!"Ánh mắt lãnh đạm lạnh như băng của Cung chủ Tàng Kiếm cung rơi trên người Lý Thanh Sơn.
Mặc dù xảy ra rất nhiều chuyện ngoài ý muốn nhưng thời điểm lấy con cờ này xuống, mũi kiếm trong tay xoay chuyển chém đứt mấy ngón tay to lớn bay lên rồi nặng nề rơi xuống mặt đất.
Hắn bình tĩnh bước tới, mũi kiếm của thanh kiếm Ỷ Thiên lướt qua cánh tay Lý Thanh Sơn, chém xuống trên cơ thể như núi của hắn, máu tươi bắn ra tung tóe, một đường kiếm thê thảm từ trên vai trái kéo dài xuống tận đến eo, đốt thành ngọn lửa.
Một trận cuồng phong gào thét, đuôi hổ cuốn theo thanh đao Mạt Lộ Cuồng Hoa chém về phía Cung chủ Tàng Kiếm cung.
Cung chủ Tàng Kiếm cung liếc mắt nhìn một cái, đầu cùng không quay lại trở tay chém xuống một kiếm.
Keng!Kiếm Ỷ Thiên va chạm với đao Cuồng Hoa đẩy ra một vòng kình khí sắc bén, gọt mất một lớp của núi Đại Phật, tàn tích mà bảo điện Đại Hùng lưu lại hoàn toàn bị xóa sạch.