Sở Liệt vương nói:“Kim thống lĩnh, Nhạc tướng quân, tu vi của hai vị không chỉ có vậy đúng không!”Kim Phú Quý và Nhạc Vũ Dương nhìn nhau, nếu bàn về chém giết thì Nhạc gia hay Danh gia gì đó đều không bằng Binh gia và Pháp gia, chỉ là bọn họ vẫn chưa dốc hết toàn lực.
Kim Phú Quý vốn có giao hảo với Bất Nộ tăng, cũng cảm thấy việc này có rất nhiều điểm đáng ngờ.
Mà Nhạc Vũ Dương lại có ấn tượng không tệ đối với Lý Thanh Sơn, hơn nữa còn vì Hàn Quỳnh Chi nên cũng không muốn ra sát chiêu.
Họ vốn định để nước chảy bèo trôi, xem đám Sở Liệt vương trảm yêu trừ ma, lại không ngờ Lý Thanh Sơn mạnh như vậy, chém Chu Phu Tử ở trước mặt mọi người, cũng chẳng biết Phùng đạo hữu của Nông gia đi đâu.
Sở Liệt vương còn lấy cả “Sở Vương kim ấn” ra rồi nhưng cũng khó mà giết được tên kia, lúc này họ còn không dốc toàn lực ra tay thì hơi không còn gì để nói.
“Hắc Vân Sa Ngục!”Hai tay Kim Phú Quý chụp xuống hư không, trong lòng bàn tay xuất hiện vài dòng cát mịn màu đen, trên mặt không còn chút vẻ hiền lành ngày thường gì, thay vào đó là vẻ u ám như ác quan địa phủ.
Hai tay hắn giương lên, những hạt cát cuống cuồng bay đầy trời tựa như mây đen cuồn cuộn vọt về phía Lý Thanh Sơn.
Đầu Lý Thanh Sơn xoay một cái khiến Xuy Tức Phong gào thét mà tới, vốn định thổi tan cát mây đen nhưng cát mây đen lại tuôn ra không ngừng, bao phủ quanh thân hắn, ngay cả Xuy Tức Phong cũng khó mà lo chu toàn.
Khi hạt cát rơi trên người hắn, cảm giác đau đớn kịch liệt truyền tới rồi thâm nhập vào thần hồn của hắn, khiến hắn không khỏi nhướng mày.
Đây là lĩnh vực chuyên dùng để chiến đấu, chắc chắn “Điền Viên bí cảnh” của Nông gia không thể sánh được.
Hai mắt Nhạc Vũ Dương nhìn chăm chú, tập trung vào lưỡi đao gào thét múa loạn ở giữa không trung, thân hình cao lớn thẳng tắp phục xuống như mãnh thú chuẩn bị tấn công, tay thì giữ chặt đại thương, trong mắt lóe lên tinh quang, một thương phá không tựa như hắc long bay lên từ mặt đất.
Keng!Đao thương va chạm vào nhau, mũi thương lập tức nứt toác một lỗ hổng.
Nhạc Vũ Dương cảm thấy một nguồn sức mạnh truyền đến từ trên đao, khiến hắn bị đẩy về phía sau, bèn kinh hãi nói”“Chỉ là một cái đuôi mà có sức mạnh như thế sao?”Trong lòng hắn quyết tâm:“Nhạc Vũ Dương ta sao lại bại bởi một cái đuôi được!”Cơ bắp hai tay Nhạc Vũ Dương cuồn cuộn, gắt gao chặn lưỡi đao lại, đao phong gào thét chợt im bặt.
“Hai vị đao hữu làm tốt lắm!”Đại tông sư Đạo gia nói:“Cuồng Lôi Thiên Giáng!”Ảo ảnh thiên lôi đan dệt với lôi đình, đột nhiên hai cánh tung ra, phát ra một tiếng kêu to tựa như ưng mà lại như ngưu, phóng ra trăm nghìn đạo lôi đình oanh tạc trên người Lý Thanh Sơn.
Thân thể cao lớn của Lý Thanh Sơn không thể tránh né, chỉ đành mặc người xâu xé, vì đang trong trạng thái Hổ Ma Cuồng Nộ nên hắn không thể thi triển bất kỳ thân thông phòng ngự nào, chỉ có thể chịu đựng nhờ vào thân thể cao lớn rắn chắn, chiếc lưng vốn thẳng tắp bỗng uốn cong xuống.
“Đám người kia cũng thật phiền phức!”“Tiểu tử ngươi bị thiến sao? Bọn họ muốn giết ngươi đó! Má nó, mau giết sạch bọn họ đi! Cho dù bọn họ đều là phụ thân ruột của ngươi thì bây giờ là lúc nên nương tay sao? Ngươi thật sự coi mình là vô địch thiên hạ à!”Cuồng Hoa đao hồn vẫn luôn trầm mặc không nói từ lúc bắt đầu khai chiến cho tới nay, vậy mà giờ bỗng chửi ầm lên.
Trong lòng Lý Thanh Sơn chấn động, mặc dù chuyện hôm nay hiểm ác đáng sợ nhưng cũng không được tính là rơi vào đường cùng, cũng không có cảm giác quyết tâm liều mạng một lần kia.
Hơn nữa tất cả đều do Tàng Kiếm cung mà nên, vì thế hắn cũng không có bao nhiêu sát ý đối với những đại tông sư không quen biết này, trong lúc vô tình hay cố ý cũng hơi nương tay, thử nghiệm bản lĩnh của mình chút thôi.
Hắn vốn có thể tung một quyền giết đại tông sư Nông gia, mà không phải cắm vào trên mặt đất như chuyện cười thế kia.
Hắn vốn có thể giết Chu Phu Tử chỉ với một đao, không cho nguyên anh của hắn có cơ hội chạy trốn.
Hắn chưa bao giờ cảm thấy Chu Phu Tử có thể tạo thành tổn thương gì cho mình, nói hận cũng chỉ là do hắn tiện miệng mà tuôn thôi.
Về phần Thiên Long thiền viện thì hắn chẳng muốn giết một ai cả, ngày cả vị Sở Liệt vương - đang ở trên đầu hắn - một lòng muốn dồn hắn vào chỗ chết mà trong lòng hắn cũng không khỏi nảy sinh ý nghĩ:“Hắn là phụ thân ruột của Tiểu An, ta không thể giết hắn!”Chính chút tâm lý vi diệu này lại như xiềng xích vô hình trói tay chân hắn lại, khiến tất cả thần thông đao pháp của hắn đều kém đi một chút.
Ngay cả khi phàm nhân chiến đấu, nếu như một bên có quyết tâm giết người, còn một bên không có thì cũng đủ để quyết định thắng bại sống chết.