Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1754 - Chương 1765: Linh Quy Trấn Hải

Chương 1765: Linh Quy Trấn Hải

Người phụ nữ tóc trắng giãy giụa kịch liệt, Băng Phủ cũng run lên, chỉ trong nháy mắt, toàn bộ cơ thể của Lý Thanh Sơn bị một tầng băng bao phủ.

Nhưng sau khi hắn cảm nhận sự lạnh lẽo của nước Quy Khư thì cái lạnh này cũng chẳng là gì cả.

“Linh Quy Trấn Hải!”Lý Thanh Sơn lắc nhẹ, băng trên cơ thể vỡ ra, một vòng ánh sáng màu xanh nhạt bao phủ lấy Băng Phủ và người phụ nữ, hai người đều rơi vào trầm mặc.

“Giết nàng!”Huyền Nguyệt la lớn.

“Hai ngày nay ta đã giết rất nhiều người rồi.

”Lý Thanh Sơn quay đầu đi, vừa định ra tay thì trong đôi mắt trắng của người phụ nữ đột nhiên hiện lên hai con ngươi.

Mặc dù cũng là màu trắng, nhưng lại có hoa văn trong suốt, giống như bông hoa tuyết hình lục lăng, hơi có chút mơ màng, phản chiếu hình bóng của Lý Thanh Sơn ở trong đó, nàng dùng âm thanh yếu ớt nói:“Là ngươi.

đã cứu ta sao?”Âm thành này không giống với âm thanh vừa rồi, trên người nàng tỏa ra luồng yêu khí yếu ớt, tuy rằng rất yếu ớt nhưng lại cực kỳ thuần khiết, quả nhiên là một Yêu Vương, hơn nữa còn ở cảnh giới rất cao.

"Ngươi là ai?"Lý Thanh Sơn sửng sốt một chút, nhưng cũng mang máng đoán ra.

“Bạch Tiểu Nga.

”Người phụ nữ cau mày, nàng lộ ra dáng vẻ khó khăn lắm mới nghĩ ra cái tên này, lại nói:“Hoặc là.

Hàn Vũ Nga Vương!”Vẻ mặt hoang mang dần dần biến mất, khôi phục lại vẻ lạnh lùng kiêu ngạo.

“Thất Thập Nhị Yêu Vương! Ồ, ngưỡng mộ đã lâu!”Lý Thanh Sơn kinh ngạc, hóa ra dưới Băng Kiếm Nhai lại phong ấn tên lão yêu quái này, Thấp Thập Nhị Yêu Vương mà hắn nhìn thấy trước đây đều là nam- ngoài cái tên Hoan Hải Thần Vương nam không ra nam, nữ không ra nữ kia thì đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một nữ.

"Ngươi có thể nào thả ta xuống trước.

"Bạch Tiểu Nga muốn xoay cổ, nhưng sức mạnh của bàn tay kia quả thực khiến người khác kinh ngạc, nàng lại quá yếu ớt nên không cách nào thoát ra được, trong lòng cảm thán:“Ta đã đóng băng nhiều năm như vậy rồi mà Yêu tộc vẫn mạnh mẽ như trước.

”“Vừa rồi ngươi còn muốn giết ân nhân đã cứu ngươi một mạng.

”Lý Thanh Sơn không có ý định buông tay.

“Đó không phải ta.

”Bạch Tiểu Nga liếc nhìn cây Băng Phủ.

“Ồ, hiểu rồi!”Lý Thanh Sơn buông tay ra.

Bạch Tiểu Ái xoa xoa cổ, sắc mặt đột nhiên thay đổi, nàng lại giơ cao Băng Phủ lên, gầm gừ nói:"Giết!""Chậc chậc, ngươi lại bị binh hồn khống chế rồi!”Lý Thanh Sơn đứng thẳng người, lắc lắc đầu, làm ngơ trước sự tấn công của Băng Phủ, Một yêu một rìu này đều đang trong trạng thái cực kỳ yếu ớt, căn bản không thể gây ra bất kỳ mối đe dọa nào cho nàng.

"Ngươi câm miệng!"Sắc mặt của Bạch Tiểu Nga có sự thay đổi rõ rệt, nàng vung cây Băng Phủ một vòng rồi nện xuống đấy, một tiếng nổ cực lớn, mặt đất nứt ra một đường.

Lý Thanh Sơn đứng trên vách núi, liếc mắt nhìn vào trong hẻm núi của đường nứt, ánh trăng sáng khó có thể soi rõ chỗ sâu nhất của nó, đường từ Thanh Châu đến Long Châu lại nảy sinh một vấn đề mới, hắn thầm nghĩ:“Quả nhiên con lạc đà có gầy cũng vẫn lớn hơn ngựa béo, tên lão yêu quái này không hề yếu.

”Bạch Tiểu Nga hai tay nắm chặt Băng Phủ, bay lên không trung, hút lấy linh khí của trời đất, sau lưng xòe ra một đôi cánh trắng nõn nà, ánh trăng cũng vì thế mà bị bóp méo, hội tụ lại trên người nàng, vẻ đẹp lạnh lùng và thánh thiện.

“Như thế này còn có thể chia sao?”Huyền Nguyệt từ sau lưng Lý Thanh Sơn thò đầu ra, Lý Thanh Sơn nhún vai, ngửa mặt lên trời kêu:“Này, có thể thương lượng với ta một chuyện được không!”Ánh sáng lóe lên, Bạch Tiểu Nga đứng trước mặt Lý Thanh Sơn, dùng Băng Phủ chỉ vào chóp mũi của hắn:“Rút lại những lời ngươi vừa nói!”"Ngươi có nhiều ân nhân cứu mạng vậy sao?"Lý Thanh Sơn nói ra.

"Đầu tiên, ta không phải bị binh hồn khống chế, mà ngươi chỉ là một hậu bối thì làm sao biết được sự lợi hại của binh hồn?”Bạch Tiểu Nga nói đến cuối cùng thì có chút tức giận mà nghiến răng nghiến lợi, để thuần phục được Huyền Băng Thần Phủ nàng đã phải trả giá rất đắt, tuyệt đối không cho phép người khác tùy tiện đánh giá.

"Binh hồn gì gì đó, ta cũng có!”Lý Thanh Sơn rút thanh Mạt Lộ Cuồng Hoa Đao ra, nhẹ nhàng đẩy Huyền Băng Thần Phủ qua một bên.

Cuồng Hoa Đao Hồn gầm lên:“Ả tiện nhân này dám chĩa binh khí vào ngươi mà ngươi còn không ra tay, rốt cuộc ngươi có còn là đàn ông nữa không, còn cả cây rìu gãy này nữa, chém vỡ nó cho ta!”Huyền Băng Phủ Hồn mở miệng nói:“Chỉ dựa vào ngươi sao? Tất cả A Tu La đều là bại tướng dưới tay ta!”Hai binh khí chửi mắng lẫn nhau, chỉ hận không thể đánh nhau đánh nhau vài ba trăm trận, nếu không phải vì bây giờ đang ở trong tay chủ nhân của chúng thì có lẽ chúng sẽ đánh nhau thật.

“Ngươi là ai?”Bạch Tiểu Nga nhìn chằm chằm vào Lý Thanh Sơn, nếu không phải nhờ hơi ấm của lửa Phượng Hoàng thì nàng cũng phải tốn rất nhiều sức lực mới có thể tỉnh dậy sau giấc ngủ đông.

Nhưng nàng cảm thấy cặp sừng trâu trên đầu hắn có gì đó sai sai, nếu không thuộc chủng chim thì sao lại có huyết mạch của Phượng Hoàng?

Bình Luận (0)
Comment