Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1753 - Chương 1764: Còn Lâu Ta Mới Chết

Chương 1764: Còn Lâu Ta Mới Chết

"Chẳng lẽ đây là thần kiếm rơi xuống từ trong truyền thuyết?"Lý Thanh Sơn cũng có chút tò mò, trước khi tới dòng sông băng kia, hắn phát hiện dòng sông băng này trong suốt lạ thường, hơn nữa lại cực kỳ chắc chắn, giống như một cái kén tằm khổng lồ trong băng lạnh, liên tục tỏa ra luồng hơi lạnh đến rùng mình.

Hắn dùng tay gõ nhẹ lên bề mặt sông băng, mặt sông nứt toác, lộ ra những kén tằm màu trắng.

Tuy nó chỉ cao vài trượng nhưng tơ tạo thành lại trắng mịn như tuyết, trong suốt như băng, không giống như thơ tằm bình thường, thần niệm cũng không thể xâm nhập vào bên trong, nhưng nó cũng không phát ra bất kỳ hơi thở của sự sống nào.

"Đừng tò mò như vậy, cẩn thận bị chết cóng bây giờ!"Lý Thanh Sơn nắm lấy bàn tay đang định chạm vào kén tằm của Huyền Nguyệt, rồi đem tay hắn ấn lên kén tằm, hơi lạnh rùng mình, đến cả hắn cũng có thể cảm nhận được cái lạnh đến thấu xương, hóa ra đây là nguồn gốc của Băng Kiếm Nhai sao?"Còn lâu ta mới chết, mau nhìn xem bên trong là cái gì! Nếu là bảo bối thì phải chia cho ta một nửa, ta nhìn thấy trước!”Huyền Nguyệt nói.

“Được, được!”Lý Thanh Sơn vừa nói, vừa kích hoạt lực rung động, nhưng hắn phát hiện kén tằm cực kì kiên cố, nó không giống như những tảng băng bình thường, không có cách nào để phá vỡ.

“Cẩn thận một chút, đừng làm hỏng.

”Huyền Nguyệt căng thẳng nói.

Lý Thanh Sơn giang rộng đôi cánh phượng hoàng, đốt lên một ngọn lửa hừng hực, sau khi đạt tới độ dài hơn mười trượng thì bọc tất cả kén tằm vào bên trong.

Tơ tằm tan chảy, biến thành dòng nước róc rách, một bóng người từ trong kén tằm từ từ hiện ra.

Huyền Nguyệt lẩm bẩm:“Thế này thì làm sao mà chia được?”"Ngươi có thể ăn hết.

"Lý Thanh Sơn thản nhiên nói, cho tới giờ phút này, hắn vẫn chưa cảm nhận được bất kỳ hơi thở sinh mệnh nào, nhưng bất luận là kẻ nào bị phong ấn dưới Băng Kiếm Nhai thì dường như cũng đều sẽ bị chết cóng.

“Ăn?”Huyền Nguyệt mở to hai mắt, sau đó lại nhìn bóng người dần dần hiện rõ trong kén tằm, nàng nghiêm túc suy nghĩ.

Ngọn lửa đỏ thẫm giống như máu tươi đang thiêu đốt, và làm tan chảy hầu hết các kén tằm, có một người phụ nữ tóc trắng, mặc một chiếc áo lông vũ màu trắng, viền áo được trang trí bằng lông chim màu trắng, khuôn mặt thanh tú lạnh lùng, giống như một tinh linh băng tuyết đang cuộn tròn bên trong.

"Nếu còn sống, thì có thể ăn!"Lý Thanh Sơn cười mỉm một cái.

“Ngươi thích ăn sống?”Huyền Nguyệt kinh ngạc hỏi.

Lý Thanh Sơn cười cười, không giải thích mà nói:"Thì ra không phải Băng Kiếm Nhai, mà là Băng Phủ Nhai!”Người phụ nữ đang ôm một chiếc Băng Phủ trong tay, trong sự trong suốt như pha lê lại có rất nhiều hoa văn băng tuyết, nhưng nhìn tổng thể thì nó vừa to lớn vừa dữ tợn.

Đó là sự kết hợp giữa vẻ đẹp của tác phẩm nghệ thuật và sự cuồng bạo của vũ khí, toát ra một luồng khí lạnh thấu xương.

Lý Thanh Sơn chỉ cần liếc mắt cũng có thể nhìn ra, cây Băng Phủ này tuyệt đối không phải là một pháp bảo bình thường, e là nó cũng không thua Cuồng Mạt Hoa Đao, nói không chừng còn có binh hồn.

"Ha ha, nhặt được một cái rìu, Đại Hắc, mau mang tới cho ta!"Huyền Nguyệt cười nói.

"Cái này không phải là thứ ngươi có thể dùng.

"Lý Thanh Sơn vươn tay bắt lấy cán rìu, hắn sờ vào làn da của người phụ nữ tóc trắng, thì phát hiện không cứng như mình tưởng tượng, ngược lại lại rất mịn màng và mềm mại.

Nhưng quả nhiên trên đó rất lạnh, hơn nữa dường như còn ẩn chứa linh lực mạnh mẽ và tinh khiết, hắn lẩm bẩm nói:“Nói không chừng có thể ăn được thật.

”“Được, vậy ngươi giữ lại mà ăn, ta muốn cây rìu.

”Huyền Nguyệt nhảy lên vui sướng.

Lý Thanh Sơn không muốn đáp trả lại với nàng, hắn muốn lấy cây rìu ra khỏi ngực người phụ nữ tóc trắng, nhưng hình như cây rìu đã đông cứng lại trên người nàng.

Nếu hắn quyết dùng lực kéo mạnh, thì e là thân thể của nàng cũng bị xé nát.

Vì có chút không nỡ nên hắn đã kích hoạt lửa của Phượng Hoàng, định làm cho băng tan ra.

Ngọn lửa nung chảy khắp thân thể, nhưng cơ thể của người phụ nữ tóc trắng chỉ bị bao phủ bởi không khí ấm nóng mà không bất kỳ tổn hại nào.

Chiếc rìu trong ngực nàng tỏa ra một vòng ánh sáng.

Đột nhiên, cặp lông mi trong suốt của nàng run run lên, nàng mở mắt, một đôi mắt màu trắng lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn, trong cổ họng phát ra một tiếng gầm gừ:"Lửa, ta ghét lửa!"Nàng nhảy ra kén tằm.

Sau đó, ném chiếc Băng Phủ vào đầu Lý Thanh Sơn.

Đột nhiên, cuồng phong gầm gừ, băng tuyết gào thét, mặt trăng tối đen.

“Sống lại rồi!”Huyền Nguyệt kinh ngạc, trốn ra phía sau người Lý Thanh Sơn.

“Ta sẽ giết chết nàng ấy!”Lý Thanh Sơn không khỏi rùng mình, giơ hai tay qua bầu trời đầy băng tuyết, tay trái nắm lấy lưỡi rìu kéo nhẹ, tay phải nắm lấy cổ của nữ tử tóc trắng.

Mặc dù uy lực của chiếc rìu này không hề nhỏ, nhưng so sánh với bàn tay khổng lồ của Đại Phật và lực mà kim ấn của Sở Liệt Vương đè xuống thì nó không là gì cả.

Bình Luận (0)
Comment