Cuối cùng, Lý Thanh Sơn lại một lần nữa đứng ở dưới Băng Kiếm Nhai, ngọn núi băng kia vẫn uy nghiêm hùng vĩ, nhưng không phải là độ cao mà không thể trèo lên được.
Gió thổi mạnh vào mái tóc dài đỏ rực của hắn, tuyết còn chưa kịp rơi dày trên người thì hơi nóng từ cánh Phượng Hoàng đã làm cho bốc hơi, từng đợt sương mù màu trắng bốc lên.
“Ngươi còn muốn leo lên lần nữa sao?”Huyền Nguyệt kỳ quái nói.
"Không, chuyện như thế này chỉ cần làm một lần là đủ rồi.
"Lý Thanh Sơn tiến lên một bước, nhẹ nhàng ấn tay lên núi băng.
“Đại Hắc, cùng ta đi Long Châu đi! Cùng lắm thì ta không cần ngươi làm thú cưng nữa.
”Huyền Nguyệt hơi nũng nịu, một dáng vẻ hiếm thấy ở nàng.
“Vẫn chưa đến lúc.
”Trong lòng Lý Thanh Sơn hiểu ra, có lẽ vĩnh viễn sẽ không bao giờ đến lúc, hắn vốn muốn giữ nàng ở bên cạnh, nhưng lại phát hiện khoảng cách của hai người hiện tại đã xã hơn lúc nàng bị mang về Nam Xu Thành.
Bây giờ hắn có thể tùy ý đến Nam Xu Thành, và thậm chí ung dung lang bạt khắp Long Châu, thưởng thức dung nhan của Cửu Vĩ Hồ Hậu, nhưng lại không cách nào rút ngắn khoảng cách giữa hai người.
Nếu có giữ nàng lại bên cạnh cũng chỉ vô ích, tốt hơn hết là thực hiện mong muốn của nàng.
Đây là thời điểm để chia tay.
"Ngươi không đi thì thôi, ta tự đi!”Huyền Nguyệt uất ức nói, nhưng đôi mắt lại có chút gì đó mơ màng, si mê nhìn bóng lưng của hắn.
Đột nhiên Băng Kiếm Nhai khẽ run lên, nó giống như một người băng khổng lồ đang cử động cơ thể.
Tuyết, băng và bụi bay đầy trên bầu trời, dưới sự chiếu rọi của ánh trăng trông nó cực kỳ tráng lệ.
Lý Thanh Sơn nhắm mắt lại.
Dường như đã nghe được điều gì đó, một vòng tròn rung động phát ra từ lòng bàn tay, lúc mạnh lúc yếu, vòng tròn đó được hắn điều chỉnh một cách khéo léo.
Băng ngưng tụ thành Băng Kiếm Vách còn cứng hơn cả thép, trong đó còn ẩn chứa linh lực kỳ dị.
Nó hoàn toàn không phải được hình thành từ tự nhiên, mà nghe nói Băng Kiếm Nhai là do kiếm của thần tiên từ trên trời rơi xuống tạo thành, nhưng nhiều năm nay không có người tu hành nào đến phá băng để lấy kiếm, điều này khiến hắn cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng cũng chẳng nghĩ nhiều.
Chính tảng băng lúc đầu cản đường hắn là nơi mà Ngưu Ca rời đi, hắn rời đi để lại lời dặn dò trên Cửu Thiên, trong đó chất chứa rất nhiều tình cảm và những lời hứa hẹn.
Nếu đây là nơi khởi điểm của mọi thứ, vậy thì hãy bắt đầu lại ở đây!"Cộng hưởng!"Lý Thanh Sơn đột nhiên mở mắt ra, một vòng rung động từ lòng bàn tay đột nhiên dập dờn, một tầng sương trắng phóng ra, lộ ra một lớp hàn băng màu xanh da trời, và nó xuyên qua lớp hàn băng rồi lan ra khắp Băng Kiếm Nhai.
Sự rung động mặc dù không mạnh mẽ, nhưng lại khiến cho Băng Kiếm Nhai rung chuyển dữ dội, những mảnh đá băng trên đó từ từ bong ra từng mảng.
Răng rắc! Tay của Lý Thanh Sơn trở thành trung tâm, những vết nứt dần dần lan ra giống như mạng nhện, rồi dần dần thâm nhập vào bên trong Băng Kiếm Nhai.
Các vết nứt càng lan rộng thì chúng càng trở nên lớn hơn, giống như những tia sét màu đen cứ mặc sức mà kéo dài và mở rộng ra.
Lý Thanh Sơn rút tay về, xoay người, ôm Huyền Nguyệt vào lòng rồi hôn lên đôi môi mềm mại của nàng.
“Meo?”Huyền Nguyệt mở to mắt, dùng sức ôm hắn thật chặt, hôn thật sâu.
Trong nháy mắt, Băng Kiếm Nhai ầm ầm sụp đổ, âm thanh kinh thiên động địa, vang vọng cả trời đất, từng núi băng nhỏ dần dần đổ xuống, bụi băng tràn ngập trên bầu trời dường như đã xua tan đi những đám mây đen nhiều năm chưa tan ra, bao phủ lấy cảnh tượng đang ôm nhau của hai người.
Mây đen tan đi, băng bụi lắng xuống, trăng sáng soi tỏ.
Băng Kiếm Nhai biến thành con sông, hiện ra đủ kiểu hình dáng tuyệt đẹp, ánh trăng đã chiếu rọi ra sự lạnh lẽo và tráng lệ của nó.
Đường đến Long Châu đã thông suốt, gió lạnh thổi qua, sảng khoái và dễ chịu.
“Đã đến lúc phải đi rồi.
”Lý Thanh Sơn sờ đầu nàng, đôi tai mèo run lên, luyến lưu không nỡ rời xa, được hắn ôm trong lồng ngực nên nàng trở nên điềm đạm và yếu ớt, khiến hắn không khỏi thương xót và lo lắng cho tương lai bất định của nàng, hắn khuyên:“Chi bằng đến Ngô Châu đi! Đại Dung Thụ Vương là bằng hữu tốt của ta, hắn sẽ chăm sóc ngươi.
”"Ai cần ngươi quan tâm!"Huyền Nguyệt cự tuyệt, đẩy Lý Thanh Sơn ra, dùng sức liên tục lau miệng, tức giận nói.
Nàng hoàn toàn không ngoan ngoãn như vẻ bề ngoài mà khá cố chấp và tùy hứng, nhưng trong đạo tu hành thì ai mà chẳng có đôi phần tùy hứng và cố chấp cơ chứ?Lý Thanh Sơn nhún vai, nhét miếng Ngọc Phù vào tay nàng vào nói:“Bất luận gặp nguy hiểm gì, bất luận ta ở đâu!”“Biết rồi! Ố, kia là cái gì?”Huyền Nguyệt cất miếng Ngọc Phù, rồi đột nhiên chỉ vào chỗ sâu ở sông băng.
Lý Thanh Sơn nhìn về hướng ngón tay nàng nhỉ, có một tảng băng cực lớn giống như một ngon núi nhỏ đứng sừng sững ở trong tâm dòng sông băng, ở giữa thấp thoáng có một vật thể màu trắng hình bầu dục, nó hoàn toàn không phát ra bất kỳ khí tức đặc biệt gì, và hắn cũng chưa từng thấy vật nào như vậy trước đây.