Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1751 - Chương 1762: Đối Xử Với Ngươi Như Xưa

Chương 1762: Đối Xử Với Ngươi Như Xưa

"Chẳng qua chỉ là tiện tay mà thôi, ta nên cảm ơn đạo hữu đã để cho Huyền Âm Tông và Tàng Kiếm Cung được phân thắng bại.

”Huyền Âm Tông Chủ nói.

Dưới ánh mắt tha thiết của U Phi, Tiểu An gật đầu đồng ý, U Phi nở ra một nụ cười, sự u ám trong lòng lập tức biến mất:“Ta sẽ quay về nhanh thôi!”Nàng vừa định bay đi thì có một bàn tay mảnh khảnh nắm lấy tay áo của nàng, khi nàng quay đầu lại thì nhìn thấy một thiêu nữ xinh đẹp với vầng trăng khuyết trên trán.

“Huyền Nguyệt, xin lỗi vì suýt chút nữa đã quên ngươi, ngươi đi cùng với ta nhé!”Tính tình của U Phi rất tốt, rất ít khi nói ra câu xin lỗi, nhưng có gì đó rất kỳ lạ, dường như Huyền Nguyệt chưa bao giờ lộ ra hình người trước mặt nàng.

“Không, chủ nhân, ngươi đã tìm được Huyền Nguyệt thật sự rồi, ta không cần làm Nguyệt Nhi của ngươi nữa.

”Huyền Nguyệt cười, lộ ra răng nanh nhọn hoắt.

“Ngươi không cần rời đi, ra sẽ đối xử với ngươi như ngày xưa.

”Tuy rằng U Phi không phải là người nặng tình nặng nghĩa, nhưng người ở bên cạnh nàng lâu như vậy chắc chắn vẫn có chút tình cảm.

Huyền Nguyệt lắc đầu, chiếc chuông trên cổ kêu leng keng, U Phi liếc mắt nhìn Lý Thanh Sơn, không núi kẽo nữa:“Người có thể trở về bất cứ lúc nào!”Tiểu An đã hẹn với Lý Thanh Sơn, là sẽ gặp nhau khi Kim Thiền Linh Vương phi thăng.

Sau đó nàng liền lên đường đi đến Huyền Âm Tông, trận chiến này nàng đã thu được không ít, và bây giờ cần có một nơi yên tĩnh để bế quan tu luyện, luyện hóa những xá lợi kia, và phục hồi lại những viên tràng hạt đầu lâu, hoặc cũng có thể là luyện hóa một món pháp bảo Bạch Cốt.

Tuy không sợ sự tấn công của Phật môn, nhưng nàng không muốn bị quấy rầy.

Huyền Nguyệt nhìn bóng dáng của U Phi đi xa dần, cho đến khi biến mất ở phía cuối chân trời, mới quay đầu lại nói:“Này, Đại Hắc, ngươi nói lời giữ lời chứ?”“Đúng!”Lý Thanh Sơn sờ lên cái sừng trên đầu.

“Vậy thì chúng ta xuất phất thôi”Huyền Nguyệt hăm hở chỉ tay.

“Đi đâu?”"Long Châu!""Đó là phía nam!""Thì liên quan gì!?"Huyền Nguyệt thẹn quá hóa giận.

“Không có gì, thật ra ở Vụ Châu cũng rất tốt, còn những người của Long Châu đều rất đáng ghét.

”“Vớ vẩn! Cửu Vĩ Hồ Hậu đại nhân vừa xinh đẹp vừa mạnh mẽ, chỉ có yêu quái nhà quê như ngươi mới thì mới đến một nơi hoang dã như Vụ Châu thôi!”“Một tên tiểu yêu tướng, sao dám suồng sã trước mặt bản vương như vậy! Thôi bỏ đi, ngươi thích là được!”Lý Thanh Sơn ôm lấy eo nàng, giang rộng đôi cánh, sau một khắc, hắn đã vượt qua tầng mây, ánh mắt xuyên qua mây núi, nhìn về phía trùng trùng điệp điệp.

Chúng tăng của Thiên Long Thiên đang đắm chìm trong bầu không khí thiêng liêng, chỉ quỳ lạy dưới đất và hoàn toàn không để ý đến những thứ xung quanh.

Nếu trước đây hắn chưa từng nhìn thấy phật pháp vô biên thì có lẽ hắn sẽ người nhạo sự ngu muội của bọn họ, nhưng bây giờ chỉ có thể trầm tư suy nghĩ.

Dường như Bất Nộ Tăng cảm nhận được điều gì đó, liền ngẩng đầu lên, khuôn mặt đầy đặn tràn ngập sự bất đắc dĩ.

Lý Thanh Sơn cười rồi vẫy tay từ biệt, trong lòng chợt thoáng qua một chút bất an.

Hắn nhìn về phía bắc, đã đến lúc thực hiện những lời hứa trước kia!Dưới bầu trời xanh thẳm, có mây và núi trập trùng.

Mặt trời lặn đằng tây, nguyệt quế mọc lên từ đằng đông, ngày đêm cứ thay đổi tuần hoàn như thế.

Lý Thanh Sơn giảm tốc độ, thu lại tất cả pháp lực của mình, mượn gió đêm thôi đi, tự do bay lượn trong biển mây.

“Cao quá đi! Đại Hắc, ngươi đã có thể bay được cao như vậy rồi.

”Huyền Nguyệt đưa tay ra, thử chạm vào vầng trăng sáng.

“Vẫn còn kém lắm!”Lý Thanh Sơn cười cười rồi vỗ cánh, đột nhiên thân hình bay lên cao, để lại những đám bây ở phía sau.

Thế giới đột nhiên im lặng, ngay cả tiếng gió cũng dần dần biến mất.

"Đừng bay lên nữa, nếu lên nữa là Cương Phong rồi.

”Huyền Nguyệt vội vàng nói.

“Còn xa lắm!”Lý Thanh Sơn ngẩng đầu nhìn bầu trời, nhưng dần dần hạ xuống, xuyên qua biển mây, phía dưới hắn là nhấp nhô những dãy núi, năm đó bọn họ đã cùng nhau vượt qua trăm vạn ngọn núi, đi tới Long Châu, nhưng chỉ dừng lại ở ranh giới.

Hắn đột nhiên chỉ vào một đường mảnh dài màu lam ở phía chân trời:"Ngươi xem đó là cái gì?""Đó là.

Băng Kiếm Nhai!"Huyền Nguyệt mở to hai mắt nhìn, chỉ thấy đường màu xanh đó nhanh chóng trở nên lớn và cao hơn, cuối cùng là hóa thành một ngọn núi băng cao ngất chạy từ đông sang tây, cắt đứt dãy núi dài màu đen, mây đen chất đống trên núi trút xuống như lông ngỗng, tiếng gió tuyết lại vang lên bên tai, âm thanh càng lúc càng lớn.

Bình Luận (0)
Comment