Lý Thanh Sơn và Tiểu An nhìn nhau cười, hai cái tên này đúng là đã quá lâu không nghe lại!"Hóa ra ngươi vẫn chưa chết, lại còn trở nên lợi hại như vậy, quá tốt rồi, ta không cần đi đến biển nữa.
”“Từ trước đến nay ta chưa bao giờ xem ngươi là chủ nhân!”Lý Thanh Sơn tức giận nói, nhưng trên mặt lại nở ra nụ cười.
"Đáng ghét, quả nhiên người đã trở mặt không chịu nhận ta nữa rồi! Ngươi đừng quên là hai chữ trên đầu ngươi là do đích thân ta khắc lên! Nếu không thì ngươi làm sao có thể tự mình nghĩ ra cái tên hay như vậy được?”Huyền Nguyệt nhẹ nhàng nhảy lên đầu Lý Thanh Sơn, dùng móng mèo vỗ mạnh vào chiếc sừng trâu, nhắc nhở hắn không được quên ân huệ này.
"Ta hận lúc đó không thể giết được ngươi!"Lý Thanh Sơn nhìn chằm chằm vào đôi mắt mèo kia.
"Ha ha, chắc lúc đó ngươi đã ôm tức giận rất lâu rồi, nhưng vẫn ngoan ngoan chấp nhận, nào, lại đây kêu một tiếng chủ nhân ta nghe!”Huyền Nguyệt xù lông, đứng trên đầu Lý Thanh Sơn cúi xuống thăm dò, dùng con mắt có kỳ dị nhìn hắn.
“Rốt cuộc lúc nãy ngươi có nhìn thấy ta lợi hại đến mức nào không?”Lý Thanh Sơn nhướng mày.
“Rất lợi hại, ngươi trở nên cao như một ngọn núi, còn đánh chết những tên đáng ghét kia, còn lợi hại hơn cả chủ nhân của mình rồi đấy.
”Huyền Nguyệt hưng phấn nói.
"Các ngươi.
"U Phi sửng sốt một chút, ngay cả khi đối mặt với Lý Thanh Sơn nàng cũng phải kính nể mấy phần.
Lý Thanh Sơn đứng dậy, chỉ vào đầu mình và nói:“Ta đang cần một con thú cưng, có thể tặng ta con mèo này không?”U Phi còn chưa kịp mở miệng nói gì thì Huyền Nguyệt đã kêu lên:“Ta không phải là thú cưng của ngươi, ta là chủ nhân của ngươi! Chủ nhân!”“Này, chuyện này không phải do ngươi quyết định!”Lý Thanh Sơn nhấc nàng lên, hắn vẫn nhớ rất rõ lúc đầu đã bị nàng bắt cóc đến Long Châu như thế nào.
“Mẫu hậu”Tiểu An khẽ gật đầu với U Phi, rồi nói với Sở Liệt Vương trên không trung:“Phụ vương, xin hãy dừng lại đi!”Sở Liệt Vương trầm mặc một lát rồi nói:“Huyền Nguyệt, ngươi cũng biết ngươi đã trở thành kẻ thù chung của toàn phật môn trong thiên hạ rồi chứ!”“Ai muốn giết ta cứ để bọn họ đến giết, ngoại trừ người của Thiên Long Thiền thì ta sẽ không nương tay với bất kỳ ai.
”Tiểu An khẽ lắc đầu, nàng cũng không ngại thêm vào mấy viên tràng hạt hình đầu lâu.
Cho đến thời điểm hiện tại, cho dù là bị Tả quốc sư kia của Linh Quốc Tự muốn giết nàng với tư cách là “Kẻ thù của Phật giáo” thì cũng phải cân nhắc kỹ lưỡng.
Mặc dù những người trong Phật môn chưa bao giờ thiếu tinh thần hy sinh, nhưng họ là người hiểu rõ được và mất, nên sẽ không làm việc gì đó tương tự như tự tìm đường chết.
Sở Liệt Vương nhắm mắt lại, thở dài một hơi.
Trong đạo tu hành, kẻ mạnh luôn được tôn trọng, và không cần quan tâm đến ý kiến của kẻ yếu.
Mà không phải nghi ngờ gì nữa, nàng sẽ còn đi xa hơn nữa, và nếu đặt lên bàn cân để so sánh thì cho dù là Sở Liệt Vương thì cũng chẳng là gì cả! Hắn nhìn thật sâu vào Lý Thanh Sơn, không che giấu sự thù hận trong ánh mắt:“Lý Thanh Sơn, mối thù giữa ta với ngươi lớn tựa biển cả, ta quyết không đội trời chung với ngươi!”“Ngươi không phải là đối thủ mà ta mong muốn, hơn nữa ngươi cũng không phải đối thủ của ta! Ngươi muốn hận thì mặc ngươi, nhưng chuyện hôm nay không đơn giản như vậy đâu.
Mặc dù ta không biết Tàng Kiếm Cung đang âm mưu điều gì, nhưng cũng chẳng vấn đề gì.
”Lý Thanh Sơn nhún vai một cái, đợi đến lúc có thời gian đến Tàng Kiếm Cung một chuyến, hắn sẽ giết chết Thiên Địa Nhị Lão, đồng thời rút hết kiếm trên Tàng Kiếm Cung Đỉnh.
Sở Liệt Vương lao vào không trung và rời đi, hắn cho rằng mình có thể đấu lại Lý Thanh Sơn, nhưng nếu thêm đứa “con gái ruột” bên cạnh thì thật sự không có cơ hội thắng, nếu tiếp tục tranh giành đấu đá cũng chỉ tự làm nhục mình.
Hắn nhìn sâu vào ánh chiều tà ở xa tít chân trời, đột nhiên có một cảm giác vắng lặng tiêu điều, tự nhiên cảm thất mối đại hận này khó mà báo được.
U Phi nhìn lên bầu trời, đột nhiên cũng cảm thấy có chút buồn rầu, giọng nói của Tiểu An đang đứng bên cạnh truyền đến:“Mẫu hậu, phụ vương tâm tình không tốt, ngươi đi bầu bạn với hắn đi!”“Vậy ngươi.
”Trong lòng U Phi cảm thấy không nỡ.
“E là bây giờ hắn không muốn nhìn thấy ta.
”Tiểu An nói.
"Huyền Nguyệt, chi bằng ngươi cùng lão phu trở về Huyền Âm Tông đi, ngươi có thể ở đó để chờ mẫu thân, các ngươi cách xa nhiều năm như vậy, dù sao cũng nên sống chung với nhau một thời gian thì hơn.
”Huyền Âm Tông Chủ nói, nhưng ngữ khí hơi u ấm, thật sự không phù hợp với nội dung ấm áp này.
“Vừa rồi đa tạ ngươi.
Lý Thanh Sơn chắp tay với Huyền Âm Tông Chủ, tuy rằng có chút xem thường thái độ bàng quan và hành động thuận gió bẻ măng của hắn, nhưng tốt nhất không nên gây thù chuốc oán với hắn.
Dù sao đi nữa, nếu không nhờ ngón tay của hắn mà đợi đến lúc Thanh Châu Đỉnh của Sở Liệt Vương rơi xuống, thì thật sự sẽ gặp rắc rối.