Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1749 - Chương 1760: Như Dài Cả Thế Kỷ

Chương 1760: Như Dài Cả Thế Kỷ

Lý Thanh Sơn mở to hai mắt nhìn, Đại Phật chưa đến trăm trượng trong tay chỉ chốc lát dường như đã lớn gấp hàng trăm lần, nó xuyên thủng không trung, đứng ở độ cao không ai đạt được rồi nhìn xuống, thật sự còn sáng hơn mặt trời, chẳng cần khoa trường gì, chỉ cần ánh mắt đã có thể dung hòa mọi thứ.

Cho dù hắn dùng hết sức để tấn công, nhưng dường như cũng không trèo lên được một ngón chân của Đại Phật, dù cho đầu gối bị đập nát thì hai chân vẫn đứng vững.

Hắn bỗng do dự về một điều gì đó, không phải là sợ hãi hay là kính nể trước sức mạnh, mà nó giống như lần đầu tiên con người phát hiện ra sự tồn tại của thế giới chỉ là một hạt bụi lơ lửng trong vũ trụ bao la, có một cảm giác tuyệt vọng khó tả.

Hai đầu gối của hắn run rẩy, nghiến răng nghiến lợi, hàm răng vỡ vụn, máu từ trong miệng tuôn ra, nhưng cũng không thể vơi đi cảm giác tuyệt vọng đến tột cùng này.

Điều này còn nguy hiểm hơn cả việc bị Mặc Hải Long Vương truy sát hay sự uy hiếp của Cùng Kỳ, cho dù có gặp bất cứ tuyệt vọng nào gặp phải trong cuộc sống cũng đều không thể so sánh được với nó.

Cho dù có bị người khác đuổi giết thì suy cho cùng chỉ là bị tiêu diệt mà thôi, nhưng thời khắc này ý chí lại bị lung lay nghiêm trọng.

Nếu lúc nay mà mất đi ý chí thì coi như xong, nhưng mà làm sao mới có thể chống lại được? Tất cả những thứ trước mắt thậm chí còn không thể gọi bằng hai chữ “kẻ địch”, ý chí chiến đấu của Hổ Ma không có cách nào để thi triển, sự trường sinh của Linh Quy cũng chỉ thoáng qua trong chớp mắt, sự thanh cao của Phượng Hoàng lại trở nên hèn nhát, tất cả những gì có thể dựa vào chỉ là sự chấp niệm không có lý do, không có giá trị và chẳng có ý nghĩa gì!Một lời dặn dò lại vang lên trong lòng hắn:"Hãy nhớ kỹ, đừng cúi đầu trước bất kỳ ai, bởi vì ngươi từng cưỡi trên lưng ta!"Vì vậy, hắn không được quỳ gối!Một lát sau, tia Phật Quang cuối cùng đã biến mất trên bầu trời, có một vết nứt lớn trên gò má của Đại Phật, trong nháy mắt đã xuất hiện hàng ngàng vết nứt khác, thân thể không thể phá hủy của Đại Phật đột nhiên vỡ vụn và bay tứ tung, chiều tà đã dung hòa vào đường chân trời.

Chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi mà tưởng như dài cả thế kỷ.

Lý Thanh Sơn vẫn duy trì tư thế như ban đầu, trên mặt Ngưu Ma tràn đầy sự cố chấp, thân ở trong bùn nhưng lòng ở Cửu Thiên!Chúng tăng vốn dĩ hành lễ với Đại Phật, nhưng bây giờ Đại Phật đã biến mất, dường như lại đang hành lễ với hắn.

Tiểu An đáp xuống, mở to hai mắt, trong mơ hồ dường như nhìn thấy sự tồn tại của một bóng người khác, nàng chớp mắt một cái thì phát hiện đó chỉ là ảo giác.

Đột nhiên, Lý Thanh Sơn ngã ngửa về phía sau, giống như một ngọn núi bị đổ xuống, ầm một tiếng, hắn dựa vào núi Đại Phật.

Ở trong hang động dưới lòng đất, Phi Thiên Hoàng Vương đột nhiên đứng dậy, trên miệng bị nứt ra mấy vết, hắn nuốt nửa cái đầu của Đại Tông Sư Nông gia vào bụng, ma khí sau lưng cứ cuồn cuồn, hắn gằn giọng cười rồi lẩm bẩm:“Giết một lần không chết thì giết lần hai sẽ chết!”“Thanh Sơn!”Tiểu An đến bên cạnh Lý Thanh Sơn.

“Một đống phế vật!”Phi Thiên Hoàng Vương lại ngồi xuống, biến thành một con châu chấu nhỏ bằng ngón tay rồi chui sâu vào lòng đất.

“Ta không sao, ngươi thế nào rồi!”Lý Thanh Sơn duỗi thẳng tây chân, thở dốc nặng nề, cơ thể dần dần thu nhỏ lại, khôi phục hại hình dáng bình thường.

Chỉ một tia Phật tính đã có thể trấn áp được tinh thần, một hồi âm thanh thần linh đã có thể lay động ý chí chiến đấu của hắn như vậy, rốt cuộc kẻ mà Ngưu Ca đang chống lại là quái vật như thế nào.

"Thu hoạch được rất nhiều!"Tiểu An khẽ cười một tiếng, nàng không chỉ đạt được tất cả xá lợi mà các cao tăng qua nhiều thời đại của Thiên Long Thiền Viện để lại, giúp đặt nền móng cho quá trình tu luyện tiếp theo của nàng, mà cuối cùng những thu hoạch mà thanh Thí Phật Kiếm này mang lại cho nàng cũng không thua gì so với lần trước.

Tiểu An giơ tay phải lên và đưa thanh Thí Phật Kiếm cho Lý Thanh Sơn xem, có một sợi dây màu vàng chạy xuyên qua thân kiếm, Lý Thanh Sơn cũng lờ mờ cảm nhận được sự thay đổi bên trong đó.

“Thanh kiếm đáng ghét, tránh ra ta chút!”Giọng nói của Cuồng Hoa Đao Hồn có chút dè chừng và sợ hãi.

“Thật là một thanh kiếm ghê tởm, tránh xa ta ra!” Cuồng Hoa Đạo Hồn trong thanh âm lộ ra một tia sợ hãi.

"Đúng là một sự tồn tại không thể ngờ tới được!”Tiểu An chân thành nói, một nửa là cung kính, một nửa là vui mừng, đến cả một Thần Ma đồng thể như Lý Thanh Sơn cũng không thể hiểu được tâm tình của nàng.

U Phi bay tới, còn chưa kịp mở miệng nói câu nào thì có một con mèo màu đen từ trong lồng ngực nàng nhảy ra, đáp xuống bên cạnh Lý Thanh Sơn và Tiểu An, nàng vô cùng ngạc nhiên nói:"Meo! Đại Hắc! Tiểu Bạch! Thật sự là các ngươi rồi! "

Bình Luận (0)
Comment