Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1748 - Chương 1759: Vỡ Xương

Chương 1759: Vỡ Xương

Không một ai có thể coi nhẹ sự uy hiếp nhường này, ngay cả Tám Châu Chi Vương cũng không thể, thậm chí Thập Phương Yêu Vương cũng không làm được.

Nhưng mà Lý Thanh Sơn lại chỉ liếc mắt nhìn lên trên một cái:“Không cần cả cái này sao?”Nói xong thì hắn nhanh chân đi đến dưới Đại Phật sơn, đi về phía một vị Đại Phật đang đuổi giết Tiểu An.

Trên mặt Sở Liệt vương xuất hiện vẻ đấu tranh, hắn không cô độc giống như Lý Thanh Sơn, mà hắn là chủ Thanh Châu, vương của Sở quốc, nắm giữ quyền lực lớn lao nhưng đồng thời cũng là gánh nặng, là trách nhiệm to lớn.

Phải có ý chí và truyền thừa của hơn mười vị tiên vương, cùng với vô số trận quyết đấu và chiến tranh thì mới đặt vững cơ nghiệp vạn năm của Sở quốc.

Nếu còn tiếp tục như vậy thì phải làm sao mới chống đối được cuộc tiến công của Bắc Việt quốc.

Hắn không muốn làm quân vương vong quốc nên hắn lưỡng lự.

Đại Phật đang chuyên tâm truy sát Tiểu An bỗng bị một mảng bóng tối to lớn bao phủ, một bàn tay lớn ầm ầm hạ xuống, giữ lấy đầu Phật rồi xách lên.

Đại Phật xoay người lại rồi vỗ một chưởng hung ác lên đầu gối Lý Thanh Sơn.

Răng rắc! Có tiếng kim loại vỡ vụn, và đầu gối của hắn gần như bị đập thành từng mảnh.

Lý Thanh Sơn nhe răng cười, hai tay nắm lấy đầu Phật rồi dùng sức kéo ra:"Đứng lên!"Hắn dùng lực bấu ngón tay cái vào mắt Phật, hai tay tạo ra một vòng lực xung kích va chạm kịch liệt với Phật Quang, âm thanh phát ra từ trận chiến vô cùng kỳ dị, Đại Phật huơ bàn tay phật màu vàng đánh vào cổ tay của Lý Thanh Sơn.

Răng rắc! Hai xương cổ tay đồng thời vỡ nát.

Lý Thanh Sơn nắm chắc đầu Phật, cho đến khi cánh tay bị gãy mới chịu buông ra:"Đại Phật này quả nhiên dũng mãnh, cơ thể còn chắc chắn hơn cả kim ấn của Sở Vương, cho dù có dùng hết sức thì cũng khó mà phá được nó, nếu mình chỉ đơn phương độc mã đánh với nó thì rất khó để đánh bại.

”Nhưng trong bất giác, sự ảnh hưởng của những tia phật tính yếu ớt mà mênh mông rộng lớn kia đối với hắn đã giảm đi rất nhiều.

Điều này tuyệt đối không phải do sự khác nhau về vóc dáng, mà dường như sự ngoan cố bất biến của Ngưu Ma thích hợp để chống lại khí tức của những thứ “Thượng vị giả” này hơn là sự cuồng mãnh hiếu chiến của Hổ Ma.

Bây giờ Hổ Ma đang cuồng nộ, còn cả cơ thể của Ngưu Ma đang mắc kẹt trong bùn lầy, nhưng tuyệt đối không hối cải.

Tuy nhiên, hắn hoàn toàn không cô độc!Vào lúc hoàng hôn, mặt trời nghiêng nghiêng, có một bóng người mặc trang phục màu xanh nhạt của tăng sư bay lướt qua, xung quanh như được mạ lên một lớp màu vàng hồng, nàng dùng đôi chân trần đẹp không tỳ vết nhẹ nhàng đáp xuống đỉnh đầu của Đại Phật.

“Phật Tổ thứ tội.

”Tiểu An trầm giọng nói, hai tay nắm lấy Thí Phật Kiếm, không hề do dự mà đâm xuống.

Lưỡi kiếm trắng như xương đâm thẳng vào đầu Phật, mọi việc diễn ra thuận lợi đến không ngờ, đâm xuống cho đến khi chưa chạm tới chuôi kiếm mới dừng lại.

Thân thể trần đầy sức mạnh của Đại Phật đột nhiên dừng lại, một đường Phật Quang màu vàng chiếu ra từ vết thương trên đỉnh đầu, chỉ trong nháy mắt đã hóa thành hàng vạn tia sáng, chiếc áo tăng sư màu xanh nhạt tung bay dữ dội, chìm ngập trong Phật Quang mênh mông.

Ngay thời điểm này, trên khuôn mặt vô cảm của Đại Phật đột nhiên xuất hiện một biểu cảm Kỳ dị, giống như một vòng gợn sóng lăn tăn, rồi từ từ lan ra khắp khuôn mặt, nhưng lại nhanh chóng biến mất.

Hai con mắt của Đại Phật ngước lên, mặc dù trong không gian mịt mù, nhưng nó vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng sự tồn tại của Tiểu An.

Trên mặt Tiểu An không thể hiện bất cứ biểu cảm nào, dù là vui hay buồn.

Trong mắt nàng có một ngọn lửa nhàn nhạt đáng cháy, nhưng toàn thân lại bao phủ bởi Phật Quang màu vàng.

Trong lúc nhất thời không phân biệt được giữa Phật và ma, dường như trong lòng nàng lại tràn đầy lòng thành kính đối với Đại Phật, nhưng cũng không thiếu ý chí quyết tâm diệt trừ.

Đại Phật nhắm mắt lại, chắp hai tay, khôi phục lại vẻ từ bi như ban đầu, lúc này mặt trời đã lặn xuống phía sau lưng, vừa hay vầng sáng ở sau người nó cùng lúc tỏa sáng với ánh mặt trời.

Bất Úy Tăng sợ hãi niệm phật hiệu, khuôn mắt đã méo mó đi vì tức giận, nhưng đột nhiên lại bình tĩnh ổn định trở lại.

Hắn lạy thật sâu đến mặt đất, nói:“Năng thí dư nhất thiết, chúng sinh loại vô vị, nhã kết thử đại ấn, danh thí vô úy giả.

”Bất Nộ Tăng lộ ra một nụ cười, đó không phải là một nụ cười giễu cợt, mà là một niềm vui chân thành.

Hắn quỳ rạp thân hình mập mạp của mình xuống đất, kiên quyết nói:"Lòng từ bi, trừng ác hướng thiện, tất cả chúng sinh đều bình đẳng, và mọi người đều có thể thành Phật!"Thất Bảo Tăng Vương và rất cả những nhà sư khác đều cúi đầu thật sâu, thành kính tụng niệm sự giác ngộ của bản thân đối với cuộc sống.

Hàng ngàn thanh âm giống như trăm sông đổ về biển cả, hòa vào phật pháp vô biên, sự oai nghiêm vượt xa cả Thiên Long Thiền Xướng.

Bức tranh cảnh vật Thanh Châu chiếu rọi từ Thanh Châu Đỉnh trong tay Sở Liệt Vương bỗng nhiên trở nên mờ nhạt, không còn sự uy nghiêm trấn áp vạn vật, bây giờ quy luật thế giới đều trở nên vô nghĩa, tất cả vinh quang đều thuộc về Đại Phật.

Bình Luận (0)
Comment