Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1747 - Chương 1758: Cái Này Gọi Là Báo Ứng

Chương 1758: Cái Này Gọi Là Báo Ứng

Trong lòng Sở Liệt vương đau xót, sắc mặt kịch liệt thay đổi.

Đối với hắn thì Sở Vương Kim Ấn này thực sự còn quan trọng hơn bài vị tổ tông gấp trăm lần, hơn nữa còn là đồ vật bản mệnh, có tổn thương thì cùng bị tổn thương.

“Có gì không dám? Có gì không thể? Vỡ cho ta!”Song quyền của Lý Thanh Sơn kết lại với nhau rồi hắn vung cánh tay lên, dốc hết Ngưu Ma Đại Lực toàn thân đánh vào chữ “Sở” kia!Ầm!Sở Vương Ấn như núi cao to lớn bay vút lên trăm trượng, lắc lư kịch liệt, lại còn phát ra một loạt tiếng vù vù.

Lý Thanh Sơn thì hạ xuống dưới, trên mặt nhanh chóng hiện ra nụ cười, chỉ thấy vết nứt kia lan tràn bành trướng, chẳng mấy chốc đã bao phủ toàn bộ Sở Vương Kim Ấn.

Ầm!Vô số mảnh vỡ bay ra bốn phương tám hướng, kéo theo ngàn vạn vòng ánh sáng màu vàng không khác nào một trận mưa sao băng.

Sở Vương Kim Ấn cứng rắn không thể phá vỡ, được truyền thừa hàng vạn năm, hơn nữa còn từng trấn áp Lý Thanh Sơn đến chết lại suýt chút nữa bị đánh thành vụn phấn như thế.

Dường như ngực Sở Liệt vương bị trúng một quyền, mắt chợt tối sầm lại, muốn hộc máu, chỉ biết nhìn chòng chọc vào Lý Thanh Sơn.

“Cái này gọi là báo ứng!”Lý Thanh Sơn ầm ầm đáp xuống đất, bàn tay lớn chỉ lên trời.

Phốc! Sở Liệt vương phun ra một ngụm máu tươi.

Lý Thanh Sơn chuyển qua Ngưu Đầu, đôi mắt trâu tròn vo trợn trừng lườm cung chủ Tàng Kiếm cung:“Ngươi quậy đủ chưa!”Máu tươi ào ào chảy xuôi từ lưng, khi hắn dốc toàn lực oanh kích Sở Vương Kim Ấn thì cung chủ Tàng Kiếm cung cũng nhân cơ hội mà liều mạng tiến công, dựa vào cách “tấn công một điểm” mà cũng miễn cưỡng phá tan được Ngưu Ma Luyện Bì.

Thế là hắn bị tên kia làm bị thương một chút, nhưng vẫn còn cách hai chữ “trí mạng” mười vạn tám ngàn dặm.

“Yêu nghiệt, hôm nay tha cho ngươi một mạng!”Cung chủ Tàng Kiếm cung thi triển người kiếm hợp nhất không chút do dự, hóa thành một ánh kiếm to lớn phá không mà đi.

“Ngươi tha cho ta nhưng ta không tha cho ngươi!”Thế bay của ánh kiếm khựng lại, như bị trói vào một sợi dây thừng vô hình, bị kéo trở về từng tấc một.

Trong lòng cung chủ Tàng Kiếm cung hoảng hốt, bỗng nhiên cảm nhận được sự quẫn bách của Chu Phu Tử, vốn dĩ hắn tự tin thực lực của mình cao hơn Chu Phu Tử, đủ để đột phá khỏi thần thông lôi kéo quỷ dị này, nhưng không ngờ sau khi Lý Thanh Sơn sử dụng Ngưu Ma biến thì tất cả thần thông Ngưu Ma đều tăng mạnh lên.

Dù cho hắn dốc hết toàn lực nhưng cũng không thể thoát khỏi lực hút vô hình này.

“Đao tới!”Tay phải Lý Thanh Sơn nhấn xuống phía dưới, Mạt Lộ Cuồng Hoa đao lập tức bay lên trời rồi biến lớn không ngừng, cho đến khi biến thành một thanh đao khổng lồ dài mấy trăm trượng, phản chiếu ra tia sáng vạn trượng dưới ánh mặt trời.

Không có sát khí cuồng liệt, không có đao pháp huyền ảo, thậm chí không có lưỡi đao sắc bén, chỉ có một đao chém xuống đầy hào hùng và nặng trĩu, hùng vĩ mà lại đơn giản.

Lưỡi đao xẹt qua, để lại một quỹ tích màu đen, rơi vào trong mắt cung chủ Tàng Kiếm cung lại là một thế giới tối tăm giáng lâm.

“Đạo hữu giúp ta!”Cung chủ Tàng Kiếm cung truyền âm nhưng không có bất kỳ hồi âm nào, thế là trong con ngươi hắn chợt hiện lên vẻ tức giận, kiên quyết phất Y Thiên kiếm lên.

“Ha ha, bổn tông chủ đến tiễn ngươi một đoạn đây, U Minh Chỉ!”Tông chủ Huyền Âm tông bỗng ra tay, ngón tay khô gầy chỉ về phía cung chủ Tàng Kiếm cung.

“Ngươi!”Toàn thân cung chủ Tàng Kiếm cung chấn động, trên mặt hiện ra một mặt quỷ âm u.

Nếu như vào ngày thường thì hắn đâu thể sợ chiêu số như vậy, nhưng lúc này nó lại như cọng rơm cuối cùng của đè chết con lạc đà, mũi kiếm Ỷ Thiên kiếm nhanh chóng nứt toạc:“Đại kế của ta…”Hắn dùng sức mạnh cuối cùng mà gầm lên:“Lý Thanh Sơn, chắc chắn ngươi sẽ không có kết quả tốt.

”“Chuyện như vậy không quá quan trọng.

”Hai tay Lý Thanh Sơn nắm ngược lại rồi dốc sức đè xuống, chôn vùi cung chủ Tàng Kiếm cung trong lực chấn động.

Đúng vào lúc này, Sở Liệt vương giơ một chiếc đỉnh lên thật cao, miệng đỉnh trào ra ngàn vạn hào quang đẹp mắt, đủ loại núi sông cảnh vật Thanh Châu trải rộng trên bầu trời vô biên vô hạn, bao phủ tất cả, tỏa ra một loại uy nghiêm lạ thường.

Đó là do pháp tắc thiên địa ngưng tụ mà thành, chính là “Thanh Châu Đỉnh” - một trong thiên hạ cửu đỉnh, nắm giữ sức mạnh hơn hẳn Sở Vương Ấn tập hợp sức mạnh tín nguyện của vạn dân.

Nhưng hắn thà rằng “Thanh Châu Đỉnh” bị hủy, mà không phải là “Sở Vương Ấn”.

Bởi vì Thanh Châu Đỉnh không chỉ là tượng trưng của quyền lực, cũng là biểu hiện của sự thần phục, vì thế mà không phải lúc vạn bất đắc dĩ thì Sở Liệt vương sẽ không lấy nó ra dùng, ngày thường thì chỉ cần một chiếc ấn vàng kia là đủ để trấn áp tất cả.

Hai mắt hắn tròn xoe, mái tóc dài rối tung, không có chút biểu cảm nào nhưng lại thể hiện ra sự tức giận khó tả.

Bình Luận (0)
Comment