Sở Liệt vương lại thôi thúc ấn vàng đè xuống ầm ầm, cung chủ Tàng Kiếm cung thì phất Ỷ Thiên kiếm lên chém tới.
“Đúng là chẳng có trò gì mới cả!”Lý Thanh Sơn đứng chắp tay, ngửa đầu nhìn nhưng cũng không né tránh.
Chưa tới bước đường cùng thì cũng không cần gì “cuồng đồ mạt lộ”, mà đối với kẻ đã chết thì hắn cũng chẳng thể tức giận mấy, cũng có thể vứt bỏ “Hổ Ma Cuồng Nộ” sang một bên.
Nếu muốn dùng sức mạnh để chiến thắng ta, vậy ta sẽ cho các ngươi mở mang tầm mắt, xem cái gì mới gọi là sức mạnh chân chính!Một tiếng ngưu rống vang lên như truyền đến từ nơi sâu xa trong Đại Phật sơn, chỉ thấy thân hình Lý Thanh Sơn tăng vọt, mười trượng, trăm trượng, năm trăm trượng…Tất cả như tái diễn lịch sử…Chỉ là lần này hắn không hóa thân thành thân thể thần ma bình thường, mà là một con Ngưu Ma vô cùng to lớn, sừng sững trên Đại Phật sơn.
Ngưu Ma biến, yêu ma hóa!Thân hình hắn trở nên nhỏ bé đi rất nhiều, chỉ còn hơn năm trăm trượng, nhưng trông càng có vẻ vững vàng, cứng rắn không thể phá vỡ, hóa thân thành một phần của đại địa.
Ầm!Đại Phật sơn rung chuyển mãnh liệt, một đôi gót sắt lún xuống thật sâu, nhưng mà Sở Liệt vương dốc hết toàn lực cũng không thể đè ấn vàng xuống thềm một tấc nào.
Vì biết rõ uy lực của ấn vàng này nên hắn rất ngạc nhiên, cho dù lúc nãy nó bị Nguyên Anh tự bạo đánh bay một chút sức mạnh, nhưng nó vẫn dễ dàng đè nát một ngọn núi.
Lý Thanh Sơn giơ cao cánh tay trái lên, chỉ dùng một tay đã nâng được Sở Vương Kim Ấn, đôi mắt ngưu trầm tĩnh ôn hòa, không có phẫn nộ cũng không có sát ý, chỉ có sự cố chấp đến chết cũng không thay đổi.
Tứ đại Ngưu Ma thần thông đều đã biến thành bản năng, ung dung thoải mái tựa như ăn cơm uống nước.
Đại Địa Thần Lực cung cấp sự giúp đỡ to lớn cho hắn, Đại Địa Dẫn Lực thì được hắn thi triển như thường, biến thành lực đẩy mạnh mẽ, trở thành một sự giúp đỡ to lớn để chống cự Sở Vương Kim Ấn.
Ngưu Ma Luyện Bì khiến ngàn vạn ánh kiếm chém lên người hắn mà chỉ để lại một ít vết trắng, thoáng qua là biến mất không còn tăm hơi, tựa như gãi ngứa vậy.
Cung chủ Tàng Kiếm cung hơi thở dốc, chiến đấu kéo dài liên tục khiến hắn cũng cảm thấy uể oải, thần thông tầng tầng lớp lớp cũng khiến hắn ứng đối đến mệt mỏi, thậm chí cảm thấy một tia tuyệt vọng, đến cùng Lý Thanh Sơn còn bao nhiêu thủ đoạn!?“Ngưu Ma Chấn Đãng!”Một tiếng ngưu rống nặng nề vang vang khắp mặt đất như tiếng sấm rền, một lực chấn động xông lên từ dưới chân rồi hội tụ ở tay phải của hắn, năm ngón tay từ từ nắm chặt thành nắm đấm, sau đó đánh một quyền lên Sở Vương Kim Ấn.
Sau một tiếng vang thật lớn thì Sở Vương Kim Ấn dâng lên, kim quang bị tước bỏ một tầng, không ngờ lực phá hoại của cú đấm này không hề kém Nguyên Anh tự bạo.
Sóng khí gào thét bao phủ, gợn sóng địa chấn lan tràn, cảnh tượng bốn phía bắt đầu vặn vẹo, ngay cả hư không cũng chấn động theo.
Một cỗ lực khổng lồ dồi dào không thể điều khiển truyền đến từ ấn vàng, hơn nữa còn ẩn chứa lực chấn động mãnh liệt.
Cánh tay Sở Liệt vương run rẩy, lại có loại cảm giác không khống chế được, cánh tay bỗng uốn lượn rồi bị đẩy lên bên trên, khiến hắn không khỏi trợn to hai mắt, không thể tin.
Sở Vương Ấn chính là tượng trưng cho vương quyền, được truyền thừa cho tới hiện tại từ khi Sở quốc được thành lập, hội tụ sức mạnh tin nguyện của hàng tỉ lê dân, thế nhưng trên đời lại có người có thể chống lại nó chỉ bằng sức của bản thân!?Ò! Tiếng ngưu rống nặng nề như truyền đến từ sâu trong lòng đất, chỉ thấy Lý Thanh Sơn tung người nhảy lên, lại đánh một quyền lên ấn vàng.
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!Hư không chấn động không ngớt, tầng tầng lớp lớp kim quang bị phá nát, tung bay đầy trời tựa như một trận bão tuyết.
Một quyền tiếp theo của Lý Thanh Sơn đánh lên Sở Vương Kim Ấn, tựa như một con trâu hoang nổi giận xác định kẻ địch trước mắt, không biết lùi về sau mà chỉ biết tiến tới, dù cho hãm sâu trong vũng bùn thì cũng tuyệt đối không hối cải!Bất Nộ tăng ngước lên nhìn mây xanh, không biết nên cười hay là nên than, có lẽ lý do lúc trước hắn nhận tên này làm đồ đệ cũng là vì cảm nhận được sự cố chấp thâm trầm kia, thậm chí còn vững chắc hơn cả mình, bất kể vẻ ngoài có biến hóa tùy duyên như thế nào đi nữa thì bản tâm cũng không chịu thay đổi.
“Ta không biết ngươi muốn đi con đường như thế nào, chẳng qua muốn đi thì cứ việc đi thôi!”Sở Liệt vương liên tục bay lên lùi về sau, dường như không thể chống lại sự cố chấp khủng bố này, ấn vàng liên tục bị đánh bay lên trong tiếng nổ vang, kim quang vô cùng mờ nhạt, bỗng nhiên một tiếng răng rắc vang lên, chữ “Sở” trên Sở Vương Ấn nứt ra một vết.
“Yêu nghiệt, ngươi dám ư!”