Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1763 - Chương 1774: Chân Tướng Năm Đó

Chương 1774: Chân Tướng Năm Đó

Dưới ánh trăng, hai đường ánh sáng xuyên qua không trung rơi vào hai bên Vạn Quỷ Uyên hóa thành một nam một nữ, chính là Sở Liệt Vương và U Phi.

U Phi đuổi đến Sở Vương phủ để ôn chuyện cùng Sở Liệt Vương, sau khi khuyên nhủ một phen thì Sở Liệt Vương mới đồng ý đồng hành cùng nàng đi đến Huyền Âm tông nói chuyện cùng con gái.

Dù sao nàng cũng là con cháu của Cơ thị, người tu hành có triển vọng nhất.

Thanh Châu cũng cần đến sức mạnh của nàng mới để có thể chống lại được Vụ Châu.

Nhưng mà cảnh tượng trước mắt lại khiến họ đều sững người, nghi ngờ không biết mình có đến nhầm chỗ hay không.

Nơi này không có âm khí dày đặc, không có quỷ hỏa thiêu đốt, càng không có người hay quỷ.

Rốt cuộc Huyền Âm tông đã xảy ra chuyện gì rồi!?Vạn Quỷ Uyên cuối cùng cũng có ánh sáng chiếu rọi vào, hiện lên màu trắng xám.

“Huyền Nguyệt!”Vẻ mặt U Phi trở nên ân cần, chạy như bay xuống dưới, Sở Liệt Vương theo sát phía sau.

Tiểu An đang tĩnh tu bên cạnh Ngạ Quỷ môn.

Nàng đang tiêu hóa những thứ đã đoạt được từ thiền viện Thiên Long và Huyền Âm tông, luyện ra một thân bạch cốt, luyện hóa từng viên Xá Lợi.

Nàng đột nhiên quay đầu lại mỉm cười nói:“Mẫu hậu, phụ vương!”“Huyền Nguyệt.

Thủ Linh Y!?”U Phi đi ra phía trước, đột nhiên nàng phát hiện áo màu đen trên người nàng vô cùng quen mắt liền dừng bước lại.

“Ngươi làm cái gì vậy?”Sở Liệt Vương nhíu mày hỏi.

“Bẩm báo phụ vương, mẫu hậu, ta đã tra ra chân tướng năm đó rồi.

Năm đó người đã mưu hại người của chúng ta chính là tông chủ của Huyền Âm tông, hắn đã bị ta giết chết rồi.

Huyền Âm tông cấu kết với Ngạ Quỷ Đạo muốn đưa ta vào chỗ chết cũng đã bị ta diệt trừ rồi, tiếc là có một tên đã bỏ chạy mất rồi.

”Ánh mắt của Tiểu An vừa tĩnh lặng mà khiêm tốn cuối cùng cũng lộ ra vẻ hơi tiếc nuốt.

Cho dù kế hoạch có chu toàn chặt chẽ đến thế nào thì cũng rất khó có thể làm hoàn hảo được.

Lời này vừa lọt vào tai của U Phi và Sở Liệt Vương tựa như sấm sét nổ vang, hai người một lúc lâu sau cũng không nói thêm lời nào.

Ở Phong Thủy Tạ không chia ra ngày hay đêm, bầu trời luôn luôn quang đãng, gió nhẹ lay động, hoa sen đung đưa, mùi thơm ngát ngào ngạt.

Cố Nhạn Ảnh đi trên mái nhà thủy tạ, chắp tai nói:“Chúc mừng Bắc Nguyệt đạo hữu, từ nay về sau danh chấn thiên hạ!”Lý Thanh Sơn từ trên trời giáng xuống, đáp xuống mái nhà hỏi:“Thừa Tán thế nào rồi?”Cố Nhạn Ảnh nói:“Không tổn hại đến tính mạng nhưng thần hồn bị tổn thương, tu vi cũng bị hao tổn nhiều, bây giờ vẫn còn đang hôn mê.

”“Ừm, đa tạ, người không sao là tốt rồi, còn tu vi thì ta sẽ nghĩ cách giúp hắn khôi phục lại.

Thần hồn bị tổn thương tuy có chút phiền toái nhưng cũng không phải là không có biện pháp chữa trị.

”Lý Thanh Sơn bước nhanh đến nhà thủy tạ, hắn thấy Hoa Thừa Tán yên lặng nằm ở trên giường.

Tuy hô hấp của đối phương trông yếu ớt nhưng lại vô cùng vững vàng khiến hắn cảm thấy yên lòng.

Nhưng khi thấy tay đối phương vẫn nắm chặt chuôi kiếm, hắn không khỏi nhíu mày lại.

Cố Nhạn Ảnh nói:“Hắn đã tu hành kiếm thai, người kiếm hợp nhất.

Mặc dù kiếm của hắn bị hủy nhưng lại không thể loại bỏ hoàn toàn ảnh hưởng, ta cũng không dám tùy tiện gỡ chuôi kiếm xuống.

Chờ hắn tỉnh lại rồi nói sau.

”Lý Thanh Sơn lấy Chuyển Phách kiếm ra, mũi kiếm phản chiếu gương mặt của hắn, trầm ngâm nói:“Rốt cuộc Tàng Kiếm cung đang có âm mưu gì vậy?”Hắn đã từng dùng qua thanh kiếm Phi Long của Tàng Kiếm cung nhưng cũng không phát hiện ra vấn đề gì cả.

Tại sao nó lại ảnh hưởng lớn đến Hoa Thừa Tán đến như vậy chứ.

Hắn mang theo vô vàn nghi hoặc rồi đột nhiên hạ quyết tâm.

Hắn nhất định phải luyện hóa kiếm Chuyển Phách!Cố Nhạn Ảnh đã nhận ra ý định của Lý Thanh Sơn, nàng cất lời khuyên nhủ:"Vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn!""Nếu chỉ cần một thanh kiếm là có thể đánh nát tâm trí của ta, vậy thì mấy chục năm tu hành của ta chẳng khác nào phí công vô ích!"Lý Thanh Sơn nói một cách tự tin.

"Mấy chục năm.

!"Cố Nhạn Ảnh nghe vậy không khỏi cảm thán, với khoảng thời gian này thì tu hành giả bình thường còn chưa chắc đã vượt qua lần thiên kiếp đầu tiên.

Không ngờ Lý Thanh Sơn có thể đi đến một bước này, khiến nàng cảm giác được sự sốt ruột khó hiểu.

"Sao vậy, hối hận hồi đúng không?"Lý Thanh Sơn cười nói.

"Có một chút.

"Cố Nhạn Ảnh mỉm cười đáp.

"Vẫn kịp mà.

"Lý Thanh Sơn nói rồi rút Chuyển Phách Kiếm ra, hai tay hắn nắm ở chuôi kiếm rồi nhắm mắt lại, đầu nhập thần niệm vào trong đó.

Mũi kiếm dần tỏa ra ánh sáng chói mắt.

Cố Nhạn Ảnh nhìn về phía hắn với một ánh mắt kỳ quái.

Nàng nhìn từ trên xuống dưới, không bỏ qua dù chỉ là một chi tiết nhỏ, cứ như là muốn nhìn thấu hắn vậy.

Cố Nhạn Ảnh gần như là nhìn Lý Thanh Sơn đi từng bước cho đến ngày hôm nay, nàng biết hắn cũng không phải loại người lòng dạ âm trầm, thậm chí hắn còn thẳng thắn và suy nghĩ đơn giản hơn người bình thường một chút.

Nhưng không hiểu sao mỗi lần muốn thì thấu Lý Thanh Sơn thì cứ như bị ngăn cách bởi một lớp sương mù dày đặc, không thể nhìn thấu.

Bình Luận (0)
Comment