Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1773 - Chương 1784: Ma Hoàng Kiếm Điển

Chương 1784: Ma Hoàng Kiếm Điển

Chẳng qua phải nói rõ trước, cho dù đám Tàng Kiếm cung không hề có chút quan hệ nào với ma vực thì ta cũng vô tội.

Chư vị đều biết rất lâu trước đây ta chính là thượng khanh trưởng lão của Tàng Kiếm cung, mấy ngày trước cũng tới Tàng Kiếm cung rút kiếm, kết quả lại gặp chút bất ngờ ở trên đường…”Lý Thanh Sơn bèn rủ rỉ kể lại chuyện mình trải qua ở Tàng Kiếm cung, mãi cho đến khúc đuổi theo đến Đại Phật sơn:“Cuối cùng tiện nhân kia còn liên tục truyền âm khiêu khích ta, không biết các ngươi chịu được hay không chịu được, ngược lại ta không nhịn được, vậy nên trực tiếp tác thành cho nàng!”“Thì ra là như vậy, làm tốt lắm! Nếu này mà còn nhịn được thì không phải người.

”Bất Nộ tăng khen:“Mặc kệ người khác có tin hay không, dù sao ta cũng tin.

Ha ha ha ha, nghịch đồ này, sư phụ đúng là không nhìn lầm người!”Tiếng cười cuồn cuộn truyền khắp Đại Phật sơn, tràn ngập vẻ vui sướng.

Chúng tăng đều quay sang nhìn nhau, chớp mắt một cái mà yêu ma vương hung ác ngang ngược lại biến thành đại anh hùng có tình có nghĩa, chuyển biến này không khỏi quá khoa trương rồi.

Mặc dù Vô Úy tăng không muốn tin nhưng cũng cảm thấy lời ấy có tình có lý, là lời giải thích rất tốt cho mọi chuyện xảy ra trên Đại Hùng bảo điện.

Bỗng hắn chợt nhớ đến một vật, chỉ thấy hắn lấy chiếc nhẫn Tu Di từ trong tay áo ra, đó chính là nhẫn Tu Di của chủ nhân Tàng Kiếm cung.

Ngày đó Lý Thanh Sơn chém cung chủ Tàng Kiếm cung một đao rồi cứu Tiểu An, hoàn toàn không rảnh để bận tâm những chuyện nhỏ này, cho nên chiếc nhẫn Tu Di này mới ở lại trên Đại Phật sơn.

Vô Úy tăng vốn định đem trả cho Tàng Kiếm cung, nhưng lúc này đột nhiên nhớ ra trong đó còn có một chiếc sừng Giải Trĩ để phân rõ thật giả:“Lý Thanh Sơn, đợi ta lấy sừng Giải Trĩ ra thì ngươi có dám lặp lại lời vừa nãy lần nữa không? Ồ!”“Sư huynh, sao vậy?”Bất Nộ tăng hỏi, các tăng vương khác cũng quăng ánh mắt hỏi dò tới.

Vô Úy tăng sửng sốt một lúc, trước hết lấy chiếc sừng Giải Trĩ này ra nhưng không để Lý Thanh Sơn nói lại một lần, mà là lấy một thanh ngọc giản màu tím, bên trên tràn đầy ma khí, thuần túy và thấu triệt, vừa nhìn đã biết không phải đồ của Cửu Châu.

Sau đó hắn lại lấy một quả cầu nhỏ màu đen ra,“Oanh Lôi cầu! Chẳng trách, Vô Úy phương trượng, e là trong này không chỉ có một cái thôi nhỉ!”Cố Nhạn Ảnh liếc mắt một cái đã nhận ra, quả cầu nhỏ màu đen này chính là chí bảo “Oanh Lôi cầu” của Mặc gia, chỉ có đại tông sư Mặc gia mới có thể luyện chế.

Nó nổi tiếng nhờ uy lực to lớn, được coi là có uy lực như nguyên anh tự bạo, hơn nữa yêu cầu tu vi của người sử dụng phải cực cao.

Chẳng qua dù uy lực rất lớn nhưng cũng không phân địch ta, đều giết chết hết, tu sĩ bình thường mà dám dùng thì có nghĩa là muốn chết.

Mà trận chiến giữa các đại tu sĩ thì biến đổi nhanh chóng, cũng rất khó dùng tới.

Vì thế dường như nó chỉ được dùng khi tấn công đại trận sơn môn, cho nên nó mới có tên là “Oanh Lôi cầu”.

Vẻ mặt Vô Úy tăng nghiêm nghị, gật nhẹ:“Có hơn ba mươi quả…”Mấy vị tăng vương quay sang nhìn nhau, kiếm tu của Tàng Kiếm cung nổi tiếng là không mượn lực từ vật bên ngoài, vậy tích trữ nhiều Oanh Lôi cầu như vậy để làm gì? Hơn nữa Oanh Lôi cầu này bị Mặc gia nắm độc quyền, giá cả vô cùng đắt đỏ, một viên bất kỳ đều có thể đổi được một món pháp bảo.

Trong lòng Bất Nộ tăng nghĩ mà sợ, mặc dù Trấn Ma điện cực kỳ kiên cố nhưng cũng không chống đỡ được sự oanh kích như vậy.

Cố Nhạn Ảnh cười than thở:“Xem ra thực sự là chuẩn bị nhiều năm rồi, không ngờ tới cuối cùng lại bị phá hủy một cách bất ngờ, trên ngọc giản kia ghi gì vậy?”“Một quyển Ma Hoàng Kiếm Điển…”Vô Úy tăng thở dài một hơi, hiển nhiên đây là môn công pháp mà ma tu mới luyện được.

Mặc dù có thể giải thích miễn cưỡng rằng cung chủ Tàng Kiếm cung tình cờ có được, chỉ muốn tham khảo để học tập thôi, còn tích lũy Oanh Lôi cầu thì cũng có thể có tác dụng khác.

Nhưng mà ngoài hai món đồ này thì trong nhẫn Tu Di còn rất nhiều thứ khác, tất cả đều chứng minh cung chủ Tàng Kiếm cung có vô số mối liên quan với ma vực.

Chân tướng câu chuyện tựa như con rận trên chiếc đầu trọc, không thể rõ ràng hơn được.

“Còn cần ta lặp lại lời vừa nãy lần nữa không?”Lý Thanh Sơn hỏi.

“Không cần.

”Vô Úy tăng mệt mỏi vung vung tay, không biết nên nói gì cho phải.

Nếu vậy thì ngược lại là Lý Thanh Sơn cứu Thiên Long thiền viện, nếu thật sự để Tàng Kiếm cung mở ra ma quật thì đám đại tu sĩ còn có chút hi vọng sống, chứ mấy ngàn đệ tử phải chết là cái chắc.

Nhưng muốn hắn nói cám ơn với Lý Thanh Sơn thì cũng thực sự không làm được, thế là hắn cười khổ nói:“Hóa ra thực sự là tự rước lấy nhục, còn suýt chút nữa tạo thành sai lầm lớn!”

Bình Luận (0)
Comment