Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1778 - Chương 1789: Tai Họa Diệt Môn

Chương 1789: Tai Họa Diệt Môn

Trong Tàng Kiếm Các u ám và trầm mặc, các vị Thiên Trưởng Lão và Địa Trưởng Lão ngồi đối diện với nhau, ai nấy đều trầm tư suy nghĩ.

Trong một trăm năm qua, đây là lần đầu tiên họ chuyên tâm nghiên cứu “ Thiên Địa Tàng Kiếm Phổ”.

Tất cả những điều xảy ra trên núi Đại Phật đều được truyền tới đây, họ từ không thể tin đến không thể tưởng tượng nổi, tới bây giờ là trầm mặc không nói, nhưng cũng chỉ trong một giờ mà thôi.

Nói đến thiện ác thì những người trong kiếm tu từ trước đến nay đều rất dứt khoát, nhưng bây giờ họ đang phải đối diện với sự do dự rất lớn.

“Có muốn.

”Thiên Trưởng Lão chần chừ nói.

“Ngươi quên lời tổ tiên giáo huấn rồi sao? Không đứng trước nguy cơ diệt môn thì tuyệt đối không được làm như vậy, vốn dĩ chuyện này không nằm trong tầm kiểm soát của chúng ta!”“Nếu cứ tiếp tục như vậy, thì tại họa tiệt môn cận kề trước mắt! Lý Thanh Sơn, Bắc Nguyệt.

”Thiên Trưởng Lão nghiền ngẫm lại hai cái tên này.

“Sớm biết như vậy, thì đã bắt hắn ở lại nơi này.

"“Không cần nhắc đến chuyện trong quá khứ.

nếu lúc đó ngươi thực sự làm như vậy, để hắn phát điên ở chỗ này thì tính mạng của chúng ta đều gặp nguy hiểm, chứ đừng nói đến những thứ khác.

”Địa Trưởng Lão hơi có chút vui mừng, chiến tích của Lý Thanh Sơn ở núi Đại Phật quả thực quá kinh khủng.

“Cũng đúng.

”Thiên Trưởng Lão gật đầu.

Dù hai người đều là trưởng lão tối cao của Tàng Kiếm Cung, nhưng họ không hề cảm thấy bi thương hay tức giận gì đối với cái chết của Minh Phi.

Từ lúc ma chủng bén rễ và nảy mầm, thì sự đồng cảm đã bị xóa sạch ra khỏi trái tim của họ, và cũng chẳng cảm thấy chuyện đó có gì kỳ lạ.

Người trong kiếm tu vốn lạnh lùng như kiếm, phải vứt bỏ tất cả sự mềm yếu và ý nghĩ không trong sạch, hay hành hiệp trượng nghĩa chẳng qua cũng chỉ là mơ mộng hão huyền mà thôi.

“Sư huynh không cần quá lo lắng, “Thiên Đại Kiếm Trận” của Tàng Kiếm Cung lấy nó làm nòng cốt, chứ không yếu ớt như “Phạm Âm Tịnh Thế Trận” của Thiên Long Thiền Viện, nếu không có năng lực như vậy thì bọn họ tử trận chắc rồi.

”Địa Trưởng Lão nói.

“Nói không sai, vẫn là lão đệ kiên định!”Thiên Trưởng Lão tán thưởng nói.

“Bên ngoài sắp náo loạn rồi, sư huynh ra ngoài trấn an lòng người đi!”Địa Trưởng Lão nói xong thì lại nhắm mắt lại, chìm vào trong Thiên Địa Kiếm Giới thần bí.

Thiên Trưởng Lão đi đến ngoài điện, mây đen trên trời rũ xuống, khiến cho bóng đêm càng não nề hơn trước.

Ánh sáng của kiếm ở giữa các đỉnh núi lóe lên, trong lòng những người ở Tàng Kiếm Cung đều hoang mang, nhưng hắn không vội đi trấn an lòng ngươi, thậm chí hắn cũng không có ý định đó, mà lại ngẩng đầu lên nhìn Tàng Kiếm Phong, gương mặt lộ ra một chút kinh thường:“Sư đệ à sư đệ, đã đến hoàn cảnh này rồi mà còn có thể nhận nại mong cầu sự ổn định sao, không có chút quyết đoạn nào cả, đó chính là khuyết điểm lớn nhất của ngươi!”Trong Tàng Kiếm Các u ám, Địa Trưởng Lão một lẫn nữa mở mắt ra:“Sư huynh à sư huynh, từ trước đến nay ngươi luôn thích mạo hiểm, dựa vào thiên bẩm của mình mà quyết xông xáo, nhưng ngươi không biết chỉ cần thua một lần thì sẽ mất hết tất cả, chuyến này ta sẽ không đi với ngươi!”Thiên Trưởng Lão bay lên trời, bay lên Tàng Kiếm Đỉnh và bắt đầu canh bạc lớn nhất đời mình.

Địa Trưởng Lão thì người và kiếm hợp nhất, rồi trốn vào trong đất, rời khỏi nơi Tàng Kiếm Cung thị phi này.

Trong sự suy đoán lẫn nhau, sự tâm đầu ý hợp được xây dựng qua hàng ngàn năm cứ như vậy biến mất.

"Vậy thì, bây giờ ta nên gọi ngươi là Lý Thanh Sơn, hay là Bắc Nguyệt? Hay là phân thân?”Trên Đinh Châu, Như Tâm đang đùa giỡn với nước sông lạnh như băng, và cười hỏi Lý Thanh Sơn đứng cách đó không xa, cũng có thể nói là Kính Tượng phân thân của Lý Thanh Sơn.

Họ cùng nhau đi trên vùng đất cằn cỗi, gieo rắc bệnh dịch khắp nơi, nhưng sau khi Lý Thanh Sơn tiến vào Tàng Kiếm Các, nàng đã ở lại nơi này và bắt đầu nghiên cứu về "Thiên Địa Tàng Kiếm Phổ”.

Những chuyện phát sinh sau đó khiến Lý Thanh Sơn tập trung toàn bộ tâm thần để ứng phó, sau khi trận đại chiến kết thúc mới có thời gian chia sẻ vớ Như Tâm một phần “câu chuyện”.

“Gọi là gì cũng được, ta vẫn là ta.

”Lý Thanh Sơn mỉm cười, cái gọi là Kính Tượng Phân Thân chẳng qua là một cơ thể khác do thần thông ngưng tụ mà thôi, trong trận chiến ác liệt đó, hắn cũng không triệu hoán Kính Tượng Phân Thân đến núi Đại Phật.

Ngoại trừ sự tin tưởng tuyệt đối vào thực lực bản thân, nếu như nhìn từ “Thanh Châu Phương Thốn Đồ” , thì mảnh đất Đinh Châu này là điểm giữa núi Đại Phật và Tàng Kiếm Cung, thì đấy là nơi có thể chặn đường chạy trốn của Tàng Kiếm Cung Chủ, nhưng cuối cùng lại vô dụng.

“Tàng Kiếm Cung mà lại cấu kết với Ma Vực, loài người đúng là việc gì cũng có thể làm ra, may mà ngươi đã cả tà quy chính, nếu không ta cũng không dám nói chuyện với ngươi.

”Như Tâm vỗ vỗ ngực.

Bình Luận (0)
Comment