”Lý Thanh Sơn nói, Tàng Kiếm Cung nhìn thấy hắn là Ma thì liền muốn lôi kéo, còn Thiên Long Thiền Viện biết hắn là Yêu thì lại muốn xua đuổi muốn trục xuất, nhưng lại không biết hắn một mình một phe.
“Vậy sao, à đúng rồi, ngươi chuẩn bị khi nào tấn công Tàng Kiếm Cung?”Như Tâm hỏi.
“Đợi qua khoảng thời gian này đã!”Lý Thanh Sơn nhìn về phía Tàng Kiếm Cung, dù hắn rất tò mò trong Tàng Kiếm Cung cất giấu thứ gì, nhưng sau một lần Niết Bàn, hắn đã mơ hồ cảm thấy mình phải đột phá tầng thứ năm của “Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh”, hơn nữa vẫn còn một số chuyện cần giải quyết, nên cũng không có gì phải gấp gấp.
Hắn quay đầu lại hỏi:“Chúng ta tiếp tục xuất phát không?”“Không cần, để bệnh dịch tự phát tán đi!”Như Tâm uể oải nói, bây giờ phạm vi lây lan đủ lớn, nàng chỉ cần chờ bệnh dịch lan ra khắp Thanh Châu là được.
“Ngươi không nói sớm.
”Lý Thanh Sơn trừng mắt nhìn nàng.
"Hiếm khi cùng nhau ra ngoài đi dạo, không biết sau này còn có cơ hội như vậy hay không.
"Như Tâm thở dài, dù nàng đã sớm quen với việc chia tay.
Trong lòng Lý Thanh Sơn yếu mềm, nhưng lại không thể đảm bảo được rằng là “vĩnh viễn không bao giờ chia cách”, hắn liền đi tới bên cạnh nàng, nắm lấy tay nàng rồi cười nói:"Giữ lại một chút kỷ niệm thì sao?""Ngươi hãy trả những món nợ tình cảm khác trước đi!"Như Tâm cười rồi vỗ vỗ vào gò má của hắn.
“Ha ha, rận nhiều cũng không ngứa, nợ nhiều cũng không lo.
”Lý Thanh Sơn nằm trên Đinh Châu.
"Ta không muốn làm sâu bọ, nói mới nhớ, con đại côn trùng kia mãi mà vẫn chưa xuất hiện, khoảng thời gian này đến phân thân cũng chẳng thấy!”Như Tâm nằm bên cạnh hắn, hiệu quả bệnh dịch của nàng rất xuất sắc, bệnh dịch đi đến đâu thì hàng trăm triệu con châu chấu chết sạch, đặc biệt là những quả trứng non chôn dưới đất, chúng không có sức phản kháng, nếu cứ tiếp tục như vậy, chẳng bao lâu nữa thì Phi Thiên Hoàng Vương sẽ mất đi nền móng.
"Có ta ở đây, trừ phi bản tôn của hắn trực tiếp xuất hiện, bằng không tất cả đều sẽ chết.
Nhưng con côn trùng đó đã bị trấn áp mấy ngàn năm bây giờ rất cẩn thận, thường thì sẽ không chấp nhận rủi ro này, nhưng trong tương lai thì rất khó nói.
"Lý Thanh Sơn suy nghĩ rồi nói, đạo tu hành ở Thanh Châu đã bị tổn hại nghiêm trọng, bây giờ Phi Thiên Hoàng Vương cũng cần sợ bất kỳ mai phục hay cạm bẫy giờ nữa, nên nếu hắn xuất hiện thì cũng không có gì kinh ngạc.
Đúng lúc này, hắn nghe được một trận tiếng vo ve quái dị.
"Như vậy!"Hắn đứng dậy nhìn ra xa, một đám mây đen từ chân trời phía bắc lao tới, quét ngang bầu trời, nhưng hắn cũng không cảm nhận được bao nhiêu yêu khí.
"Đúng là miệng quạ, trong chu vi ngàn dặm quanh đây không có một con châu chấu nào.
hừ, xem ra chúng tới để tìm chúng ta rồi!”Như Tâm cũng đã sẵn sàng chiến đấu, nhưng đợi đến lúc đám mây côn trùng vượt qua biên giới, thì chúng không lao về phía nàng mà lại tiếp tục chạy về phía nam.
"Là phủ Thanh Hà.
"Lý Thanh Sơn nhanh chóng nhận được tin tức từ Cố Nhạn Ảnh rằng tất cả châu chấu ở Thanh Châu đều được huy động và tập trung ở hướng phủ Thanh Hà, có vẻ như Phi Thiên Hoàng Vương đã hạ quyết tâm chiến đấu trận sinh tử với Kim Thiền Linh Vương rồi!”"Đi thôi, chúng ta trở về!"Ở trong nơi sâu của Vụ Châu, nơi cây cỏ luôn xanh tươi, mây khói mịt mù, phủ Bắc Vương trong thành Vụ Đô đột nhiên vang lên tiếng cười lớn, tiếng cười đầy sảng khoái truyền khắp nơi trong thành trì, khiến vô số những con chim rừng đang bay trên bầu trời của thành đều giật mình.
“Đây là tiếng cười của Bắc Vương bệ hạ!”Các tu sĩ khi biết được điều này đều vô cùng kinh ngạc, bọn họ không biết chuyện gì mà có thể khiến Bắc Việt Vương vui mừng như vậy.
"Công Dương tiên sinh, mau chuẩn bị yến tiệc, ta muốn mời các đại thần tham dự, chuẩn bị tấn công Sở thị!"Bắc Việt Vương trẻ tuổi và đẹp trai đột nhiên đẩy bàn cờ trước mặt ra và ra lệnh cho tổng quản.
"Vâng, thưa bệ hạ!"Công Dương tiên sinh cúi đầu lui ra ngoài, trên mặt mang theo nụ cười, bình thường bốn chữ "Công Dương tiên sinh" khiến hắn rất hưởng thụ, nhưng bây giờ hắn vẫn bị tin tức vừa nhận được làm cho chấn động, hình ảnh người đàn ông cao lớn, ung dung không sợ điều gì hiện lên trong đầu.
"Không ngờ hắn lại như vậy, cho nên.
"Hắn không thể nghĩ ra được từ ngữ gì thích hợp để miêu tả.
"Còn có, bảo Lương Mộc đi Thanh Châu một chuyến, ta muốn chuẩn bị cho hắn một phần lễ vật hậu hĩnh, khá lắm “Dã Nhân Vương”.
”Bắc Việt Vương lại ra lệnh, hưng phấn đi dạo dưới gốc cây mai, tuy rằng tin tức hắn nhận được cũng chỉ lác đác mấy chữ, nhưng tưởng tượng đến cảnh núi Đại Phật đại chiến, thì trong lòng không khỏi kích động.
Các đại tu sĩ và Đại Tông Sư trong đạo tu hành ở Thanh Châu đã tụ họp lại với nhau, bao gồm cả Sở Liệt Vương, Lý Thanh Sơn không phải là kẻ thù của một mình hắn.
Hắn chém giết các đại tu sĩ như giết chó, Thiên Long Thiền không thể trị, Tàng Kiếm Cung không thể chiến đấu lại, đến cả Sở Vương Kim Ấn cũng bị mổ, quả thực quá hống hách!