Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1782 - Chương 1793: Ta Đã Ra Tay

Chương 1793: Ta Đã Ra Tay

Tuy rằng tu vi không thể khôi phục được ngay lập tức, nhưng tâm thần trở nên thanh tịnh và minh mẫn hơn, thân thể tràn đầy sức sống, dựa vào những yếu tố này, thì việc khôi phục tu vi chỉ là vấn đề thời gian.

Không những thế, hắn còn có thể đạt được một cấp độ cao hơn.

Chịu ảnh hưởng bởi Phượng Hoàng và Linh Quy, khiến cho hắn vốn dĩ là một người khôi ngô tuấn tú hơn ngươi, lại có thêm một loại khí chất có thể khiến bất kỳ người phụ nữ nào cũng phải mê mẩn, nhưng nàng vẫn là một ngoại lệ.

Cố Nhạn Ảnh mỉm cười và hỏi:"Tiểu Hoa, cảm thấy thế nào?""Ta đã ra tay thì có thể không ổn sao?"Tuy nhiên, Lý Thanh Sơn cũng có chút không đoán ra được sự biến hóa của Hoa Thừa Tán.

Dù thần khí ẩn chứa trong Phượng Hoàng và Linh Quy mâu thuẫn lẫn nhau, nhưng dù sao cũng đều là “Thần”, không có Ngưu Ma hay Hổ Ma nào có thể so được.

“Trước nay chưa bao giờ tốt như vậy, Thanh Sơn, thế giới của ngươi đặc sắc hơn ta tưởng tượng!”Hoa Thừa Tán quay đầu lại rồi cười nói.

“Thật ra vẫn chưa phải là phần đặc sắc nhất.

”Lý Thanh Sơn cảm thấy yên tâm, hắn cười cười, nét mặc đã khôi phục lại như bình thường, đôi mắt đen bóng nhưng không thâm sâu, thần khí cũng có thể gọi là cao quý.

“Thật sao?”Hoa Thừa Tán có chút tò mò.

“Nhưng phần kia, ngươi không nên thử thì tốt hơn.

”Lý Thanh Sơn vỗ vỗ vai hắn, dù là Thần có ảnh hưởng lớn đến đâu cũng không tác động xấu, nhưng Ma thì lại khác, bất luận là ngoan cố hay là hiếu chiến khát máu thì cũng đều không tốt.

Hoa Thừa Tán khom người cảm tạ, Lý Thanh Sơn nắm cánh tay của hắn:“Nói ra thì ta vẫn còn chưa kịp nói một tiếng cảm ơn với ngươi.

”"Nếu ngươi không ngại việc bại lộ thân phận mà cứu ta, thì ta đã chết rồi.

Những lời ở Đại Hùng Bảo Điện đã khiến ta rất hối hận, nếu ngươi không chấp nhận lời cảm ơn này thì thật sự ta không thể an tâm được.

”“Đó cũng chỉ là bị ảnh hưởng bởi ma chủng mà thôi, có gì mà phải hối hận?”Lý Thanh Sơn không đồng ý.

“Ma chủng có thể sinh trưởng, cũng là bởi vì tà niệm của ta.

”Hoa Thừa Tán lắc đầu.

"Ừm, ngươi có thể nghĩ được như vậy thì không sợ lại rơi vào ma đạo nữa.

Một khi xét đến Phật và Ma, nếu là cao tăng đại đức thì ác niệm sẽ không thể xuất hiện, dù trong lòng có một chút ma chủng thì cũng sẽ dần dần biến mất.

Ta thấy ngươi là người có tuệ căn, chi bằng xuống tóc đi tu, vào Thiên Long Thiền Viện chúng ta đi!”Bất Nộ Tăng đột nhiên nói.

"Cái này.

"Hoa Thừa Tán có chút sửng sốt:"Đa tạ Bất Nộ đại sư chiếu cố, nhưng ta đã gia nhập vào kiếm đạo rồi, chuyện xuất gia hay là thôi vậy.

”“Nhân tiện, nói về kiếm pháp, cái này ta cũng truyền cho ngươi.

”Lý Thanh Sơn đặt tay lên đầu Hoa Thừa Tán, dạy cho hắn tất cả những biến hóa và phát triển của “Thiên Địa Tàng Kiếm Phổ”.

Hồi lâu sau, Hoa Thừa Tán tính lại từ trong kiếm pháp biến hóa phức tạp, nhưng vẫn cảm thấy đầu óc ong ong, hắn cười khổ nói:"Ít nhất ngươi chuẩn bị cho ta một chút!""Ha ha, làm gì có sơn hào hải vị ăn đâu mà ngươi sợ mắc nghẹn? Về phần tu vi của ngươi, ta cảm thấy ngươi nên tự mình khôi phục vẫn tốt hơn.

""Đương nhiên rồi, ngươi có thể tiễn ta một đoạn được không?""Ngươi đi đâu?""Phủ Thanh Hà.

""Bây giờ không phải là thời điểm thích hợp để tới đó.

Phi Thiên Hoàng Vương đã tập hợp côn trùng ở đó, tình hình rất đáng sợ.

”Lúc này, phân thân của Lý Thanh Sơn đang trấn giữ ở phủ Thanh Hà, bảo vệ Như Tâm để nàng tiếp tục gieo rắc bệnh dịch trong đám côn trùng.

Nhưng hiệu quả không bằng đối phó với châu chấu thông thường.

Bầy côn trùng áp đảo, dưới sự điều khiển của một luồng yêu khí mạnh mẽ, chúng tập hợp lại thành một khối, giống như một đám mây đen quanh năm lượn lờ, phát ra những âm thanh có nhịp điệu, giống như tiếng sấm liên tục không ngừng, khiến người ta đinh tai nhức óc.

Dưới tác động của bệnh dịch, hàng chục nghìn con châu chấu chết một lúc, và thậm chí chính chúng cũng không ngừng ăn thịt lẫn nhau để duy trì sự tồn tại của mình.

Nhưng so với số lượng khổng lồ của chúng mà nói, cũng không phải là sự tổn hại gì quá lớn.

Ngay cả Lý Thanh Sơn vốn quen nhìn cảnh tượng lớn mạnh rồi nhưng vẫn cảm thấy hơi kinh ngạc, hắn cau mày trước sự đoạn tuyệt của Phi Thiên Hoàng Vương.

"Cho nên ta càng phải trở về, người nhà của ta đều ở đó, đúng rồi Quỳnh Chi.

nàng vẫn còn đang chờ ngươi!"“Ta biết, đã đến lúc quay trở về.

”Lý Thanh Sơn khẽ gật đầu.

"Thanh Sơn, tất cả đều dựa vào ngươi.

"Bất Nộ Tăng phân phó.

“Cứ giao cho ta!”Lý Thanh Sơn tự tin nói.

"Sư phụ cũng cẩn thận, Phi Thiên Hoàng Vương hận ngươi có lẽ cũng không thua gì so với Kim Thiền Linh Vương.

Nói không chừng hắn cũng cấu kết với Ma Vực, muốn phá Trấn Ma Điện, nên bằng mọi giá phô trương thanh thế như thế này, chắc là muốn giương đông kích tây.

Vị Đại Tông Sư của Nông gia bây giờ vẫn đang mất tích, sự tình có chút kỳ lạ.

”“Đa tạ Cố thống lĩnh nhắc nhở, ta cũng lo lắng chuyện này, nên đã bẩm báo với Phương Trượng sư huynh, tuyệt đối sẽ không rời khỏi núi Đại Phật nửa bước trước khi mọi chuyện lắng xuống.

Nếu Phi Thiên Hoàng Vương dám một mình tới đó, thì cũng chẳng kiếm được lợi ích gì!”Ba người nói lời từ biệt với Bất Nộ Tăng, Lý Thanh Sơn và Hoa Thừa Tán chạy đến Phủ Thanh Hà, còn Cố Nhạn Ảnh lại trở lại Thính Phong Thủy Tạ, muốn can thiệp vào cuộc chiến này.

Lý Thanh Sơn đi tới động tiên của Hàn Quỳnh Chi, nhưng không nhìn thấy bóng dáng của Hàn Quỳnh Chi đâu cả, chỉ nhìn thấy một bức thư trên bàn, hắn mở ra xem thì trên giấy chỉ có mấy chữ “Lý Thanh Sơn, tên khốn kiếp, lão nương không đợi ngươi nữa.

”Lý Thanh Sơn cười gãi gãi đầu.

Bình Luận (0)
Comment