Lý Thanh Sơn khẽ ngẩng đầu lên, chóp mũi hơi giật giật, mùi hương quen thuộc tràn ngập trong lòng.
Trước mắt hắn xuất hiện một hình ảnh được tạo thành từ mùi hương, trong đó còn có bóng người của hắn, chỉ là vô cùng mờ nhạt.
Trong lúc mơ hồ, hắn “nhìn” thấy nàng chần chừ ở trước bàn, viết xuống một đoạn sau đó lại đi ra ngoài cửa, biến mất ở trong động phủ nhưng phía sau nàng lại kéo theo một hơi thở quan hệ rất dài, vì vậy hắn khẽ mỉm cười, đi theo theo dõi.
Hàn Quỳnh Chi đứng trên lầu các, hai tay nắm lấy lan can quan sát cả Hàn phủ.
Các tộc nhân đang thu dọn đồ vật, cho dù là người trấn định nhất thì cũng vội vàng bước đi.
Phàm là người tận mắt nhìn thấy cảnh tượng kinh khủng kia, không có ai là không sợ hãi cả.
Có lẽ nàng là một ngoại lệ, nhưng không phải bởi vì nàng dũng cảm mà là bị suy nghĩ rối rắm chiếm cứ hết đầu óc.
Gió nóng thổi bay hồng y, thời gian đã lưu dấu lại trên mặt nàng khiến nàng trở nên thành thục hơn rất nhiều.
Trong con ngươi nàng lóe lên ánh sáng của trí tuệ, khiến cho khí chất trên cả người nàng đều thay đổi một cách vi diệu.
“Quỳnh Chi, đến lúc phải đi rồi.
”Giọng nói của Hàn An Quân từ phía sau vang lên.
"Chúng ta thật sự nhỏ yếu quá!"Hàn Quỳnh Chi cảm thán.
Phi Thiên Hoàng Vương tập trung lại thành bầy nhưng không phát động tán công mà là phân tán phần lớn bầy côn trùng vào trong các hang động dưới lòng đất dày đặc như mạng nhện.
Theo như nàng được biết thì bọn chúng đang tìm kiếm tung tích của Kim Thiền Linh Vương.
Nhưng mà tất cả các gia tộc đều đang chuẩn bị di dời, vội vàng rời khỏi phủ Thanh Hà giống như một đứa trẻ bị bóng dọa sợ vậy.
"Nếu kẻ địch mạnh thì chủ động rút lui, bảo toàn lực lượng.
”Hàn An Quân dừng lại một chút:“Chúng ta sẽ trở lại và trở nên mạnh mẽ hơn.
”"Lúc đầu nhìn ta có vẻ nhất định rất ngu ngốc nhỉ.
Ta biết chúng ta không phải là người cùng đường, nhưng lại không nghĩ rằng đường đi lại chênh lệch nhiều như vậy, nhưng mà ta cũng không hối hận.
”Hàn Quỳnh Chi từ trên lầu cao nhảy xuống, tóc dài tung bay, nhẹ nhàng đáp xuống đất, yên lặng nói:"Cho dù ngươi trở nên mạnh mẽ rồi trở lại, thì cũng đã trở thành cảnh còn người mất rồi.
”Tộc nhân của Hàn thị đều tập trung ở trên sân bãi, một chiếc thuyền rồng bay được dừng ở đó.
Hàn Thiết Y đang tổ chức lên thuyền.
Hàn An Quân và Hàn Quỳnh Chi dắt tay nhau đi đến sân bãi, các tộc nhân rốt rít dừng lại hành lễ, cho dù cả những đứa trẻ mới biết đi cũng bắt chước chào theo nghi thức quân đội.
Hàn Quỳnh Chi vỗ bả vai Hàn Thiết Y, cười nói:“Tiểu tử à, bây giờ ngươi cũng ra dáng tộc trưởng rồi đó.
”“Ngươi chuẩn bị xong rồi à?”Vẻ mặt Hàn Thiết Y vẫn lạnh lùng như cũ nhưng trong mắt lại lộ ra vẻ ân cần.
"Đương nhiên vẫn chưa xong!"Hàn Quỳnh Chi cười nói:"Chuyện của ta không cần tiểu tử ngươi quan tâm, tiếp tục đi, nhanh chóng xuất phát, tránh cho đêm dài lắm mộng.
""Có thể đưa ta đi cùng được không?"Một âm thanh từ trên trời truyền đến, Hàn Quỳnh Chi trong lòng chấn động, ngẩng đầu nhìn lại, một chấm đen nhanh chóng tiến lại gần, xuyên qua không trung bay tới.
Trong nháy mắt, bóng dáng từng làm cho nàng mong nhớ ngày đêm đã đi tới trước mặt của nàng.
Nhìn khuôn mặt tươi cười quen thuộc này, nhất thời nàng không nói nên lời.
"Lý Thanh Sơn!"Ba chữ này không chỉ xuất hiện từ trong miệng của Hàn An Quân mà đều hiện lên trong đầu của các tộc nhân Hàn thị.
Kỳ tài cái thế xuất thân từ phủ Thanh Hà, chồng tương lai của Hàn đại tiểu thư.
Vừa nãy ở núi Đại Phật đã thể hiện ra sức mạnh kinh hãi thế tục, bọn họ không nhịn được bàn luận sôi nổi.
Lý Thanh Sơn nắm lấy tay Hàn Quỳnh Chi, nói với Hàn An Quân:"Hàn tướng quân, các ngươi đang định chạy nạn sao?”"Không liên quan đến chuyện của ngươi! Lý Thanh Sơn, từ hôm nay trở đi, Hàn gia ta vạch rõ giới hạn với tên yêu nghiệt như ngươi, buông tay ra cho ta!”Hàn Quỳnh Chi phục hồi lại tinh thần, quát một tiếng.
"Ta đã đọc thư của ngươi rồi, nhưng mà ta không đồng ý!”Lý Thanh Sơn lấy bức thư của Hàn Quỳnh Chi ra, hắn nhẹ nhàng vung lên, bức thư liền hóa thành đống tro tàn.
"Lý Thanh Sơn, ngươi còn muốn như thế nào nữa?”Hàn Quỳnh Chi oán hận nói.
Lý Thanh Sơn đột nhiên buông nàng ra, nghiêm mặt chắp tay với Hàn An Quân:"Hàn tướng quân, vãn bối là Lý Thanh Sơn đặc biệt đến đây để cầu thân!”Lời nói của hắn đầy khí thế giống như một cơn gió lớn thổi vào sân bãi, khiến cho tất cả các tộc nhân Hàn thị đều yên tĩnh lại.
Hàn An Quân và Hàn Thiết Y hai mặt nhìn nhau, hai người đều có chút kinh ngạc, sau đó đều nhìn về phía Hàn Quỳnh Chi.
Hàn Quỳnh Chi sửng sốt:"Ngươi nói cái gì?""Quỳnh Chi, ta tới đây để lấy ngươi!"“Ta biết hết những chuyện mà ngươi đã làm kia rồi!”Hàn Quỳnh Chi trừng mắt nhìn Lý Thanh Sơn.
“Cho nên?”