Lý Thanh Sơn cười rạng rỡ, không hề có chút áy náy nào.
"Cho nên? Cho nên ta từ chối!""Chuyện này sẽ rắc rối đấy.
Nếu ngươi không đồng ý, ta cũng chỉ có thể cướp dâu thôi!”"Ngươi làm như vậy có khác gì cưỡng ép ta đâu chứ?”"Quan tâm chuyện khác làm gì, ta là yêu nghiệt cường đại, Phi Thiên Hoàng Vương có thể giết chết hàng nghìn hàng vạn người, chẳng lẽ ta cũng không thể cướp được nữ nhân mà ta yêu sao?”"Thanh Sơn à Thanh Sơn!"Hàn Quỳnh Chi cúi đầu thở dài:"Chúng ta đi chỗ khác nói đi! Đừng làm chậm trễ chuyện di dời.
”“Không chậm trễ gì cả.
”Lý Thanh Sơn nói với Hàn An Quân:“Hàn nhạc phụ, xin hãy chuẩn bị đại hôn cho chúng ta!”Sau đó, hắn nói với các tộc nhân Hàn thị ở bên dưới:“Cũng mời chư vị ở lại đây làm chứng, uống rượu mừng.
”“Ta không đồng ý, ai muốn gả cho ngươi chứ?!”Hàn Quỳnh Chi nói.
Nhưng mà chưa đợi Lý Thanh Sơn mở miệng nói chuyện, Hàn An Quân đã nói với Hàn Thiết Y:“Hủy bỏ kế hoạch, thu xếp ổn thỏa cho các tộc nhân, chuẩn bị hôn lễ.
”“Vâng, cha!”Hàn Thiết Y nhận lệnh.
"Các ngươi.
"Hàn Quỳnh Chi kinh ngạc.
Lúc trước Hàn An Quân vẫn luôn một mực phản đối, bây giờ cũng sẽ không khuất phục trước vũ lực.
“Nếu không hối hận thì sợ cái gì?”Hàn An Quân nói.
"Ta.
"Hàn Quỳnh Chi không nói nên lời, từ trước đến nay nàng vẫn luôn là người mong chờ hôn lễ này nhất.
Cho đến bây giờ, cũng vẫn như vậy.
Cách đó ngàn dặm, Thiên trưởng lão đứng sừng sững ở trên Tàng Kiếm phong quan sát núi xanh như biển, có một loại sảnh khoái giống như nắm giữ được cả thiên hạ, đàm phán kéo dài mấy ngày lộ ra một nụ cười, cuối cùng cũng có kết quả.
Trong lòng hắn hiện ra bản kiếm phổ “Thiên Địa Tàng” hoàn chỉnh.
Đây là chuyện mà tất cả các Cung chủ của các đời đều không làm được, chỉ có thể đi “Tàng Kiếm các” hoặc là nói “Kiếm Mộ” để tự mình lĩnh ngộ, mà hắn đã lấy được nó từ trong “Tàng Kiếm phong.
”Dù sao nó cũng chỉ là một thanh kiếm mà thôi.
Cho dù nó có cường đại như thế nào đi chăng nữa cũng cần phải có người đến sử dụng mới được.
Hắn vung tay áo lên, năm ngón tay vươn ra hư lung Tàng Kiếm phong:“Bây giờ hãy nói cho ta biết tên của ngươi đi!”"Ta tên, Tiên Khí!"Trong Tàng Kiếm phong vang lên một giọng nói lạnh như băng nhưng lại ẩn chứa một bầu không khí ương bướng thâm thúy.
Nếu như Lý Thanh Sơn nghe được sẽ lập tức phát hiện ra đây chính là âm thanh mà hắn đã nghe được khi xuyên qua kiếm Chuyển Phách.
"Tiên Khí, thật là một cái tên hay.
Quả nhiên ngươi đã bị tiên nhân Ngũ Tuyệt phong ấn ở trong Kiếm Mộ này.
”Thiên trưởng lão cười nói, trong lòng hắn trở nên nóng như lửa đốt.
Đây mới là đệ nhất chí bảo của Kiếm Mộ, bội kiếm của tiên nhân Ngũ Tuyệt.
Cho dù có mười thanh danh kiếm cộng lại cũng không bằng một cái chuôi của “Tiên Khí” này.
"Nếu như không phải có sự cấm chế của lão già kia, thì chỉ dựa vào các ngươi sao có thể vây khốn được ta chứ.
Bớt nói nhảm đi, nhanh chặt đứt xiềng xích thiên địa kia!”"Không cần phải vội, chúng ta đã nói rồi, chờ khi nào ta trở thành kiếm chủ của Tiên Khí thì tự nhiên sẽ thả ngươi ra ngoài.
Theo ta tung hoành thiên hạ còn hơn là bị nhốt ở chỗ này!”Thiên trưởng lão nói.
Hắn thích mạo hiểm nhưng không có nghĩa là hắn không biết tránh né nguy hiểm.
"Vậy thì tới đây đi, chủ nhân của ta!"Trong lòng Thiên trưởng lão đột nhiên dâng lên một trận ớn lạnh.
Người quả quyết như hắn cũng có chút do dự, sau khi xem xét kế hoạch của mình thấy không có gì sơ sót, mới yên tâm bắt đầu luyện kiếm!"Kim Thiền, ngươi đi ra cho ta! Kim Thiền, ngươi biết ta đã ăn bao nhiêu người không? Lòng từ bi của ngươi đâu rồi, ngươi lạc đường rồi biết làm sao quay lại chứ, đi ra ngoài cho ta!”Trong hang động tối tăm dưới lòng đất, bầy châu chấu gào thét lướt qua, phát ra tiếng gào thét thê lương, giống như gió lớn trên cánh đồng băng.
Mặc kệ có trả lời nào, ngày đêm không ngừng gào thét, khuấy động bóng đêm thâm trầm nhất.
Hừ! Bầy côn trùng như thủy triều tràn vào trong hang động, biển hoa bướm xanh ngàn năm nở rộ trong bóng tối đều trở nên ảm đạm khô héo, bị nuốt chửng không còn lại một mống, chỉ còn lại một bệ đá lẻ loi tọa lạc ở bên trong.
Một lúc sau, tiếng vù vù biến mất, hai bóng người từ dưới bệ đá hiện ra.
"Hừ, có thể coi như là đi rồi, những con côn trùng này giống như điên hết rồi vậy!”Tiểu Phượng hoàng Lý Phượng Nguyên thở ra một hơi, lúc này mới cảm thấy cánh tay đau nhói.
Hổ Nữ còn nhỏ nhắn hơn hắn đáng hung hăng cắn vào tay hắn, phát ra tiếng gầm giận dữ, hai lỗ tai đều dựng đứng hết cả lên.
"Nha đầu thối, ngươi cắn đủ chưa? Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, ta là ca ca của ngươi.
Mặc dù chúng ta không phải ruột thịt nhưng còn thân thiết hơn cả ruột thịt.
Nếu như không có ta thì ngươi đã bị đám côn trùng kia ăn rồi, ngươi còn cắn ư!”Lý Phượng Nguyên quơ tay định giãy ra khỏi nàng nhưng lại không dám dùng sức mạnh, sợ làm nàng bị thương.
Đột nhiên, hắn nghe thấy tiếng vỗ cánh nhè nhẹ, một con châu chấu từ giữa những cột đá trên đỉnh hang động bay xuống, mắt kép lạnh lùng nhìn chằm chằm bọn họ.