Ánh đao chợt lóe lên, Lý Phượng Nguyên vung “Hổ Nha” chém đầu con châu chấu kia thành hai nửa.
Lúc này, trong động sâu lại truyền đến một tiếng vù vù đinh tai nhức óc.
"Nguy rồi, mau rời khỏi đây đi!”Hắn xoay người một cái, ngọn lửa bốc lên từ trên người hắn, chiếu sáng hang động tối tăm hóa thành từng đôi cánh lộng lẫy hiện ra hình dáng của Phượng hoàng.
Hắn dùng móng vuốt tóm lấy Hổ Nữ chạy như điên.
Một chùm tia sáng lung linh đủ loại màu sắc bay nhanh trong hang động tối tăm nhưng tiếng vù vù lại vang vọng từ bốn phương tám hướng, dần dần bao vây kín.
Đột nhiên, con đường phía trước bị một khuôn mặt khô héo quái gở chặn lại nhưng nó lại được tạo thành từ vô số con chấu chấu, miệng lúc đóng lúc mở phát ra giọng nói khàn khàn:“Thì ra là Phượng hoàng à, xem ra rất ngon đây! Nhanh qua đây đi, để ta nếm thử vị của ngươi.
”Nó đột nhiên há miệng ra cắn xuống.
“Nếm thử mẹ ngươi!”Lý Phượng Nguyên nổi giận phát ra một tiếng phượng kêu lanh lảnh, lao về phía khuôn mặt quái dị khô héo kia.
Rầm một tiếng, khuôn mặt quái dị sụp đổ, vô số châu chấu văng ra ngoài, hóa thành tro tàn trong ngọn lửa, nhưng vẫn có càng nhiều châu chấu lao lên.
Giống như bị mắc kẹt trong một vũng lầy, tầm mắt có hạn.
Những gì nghe được mà hơi thở cảm nhận được đều là của đám châu chấu vô tận này.
Đây không chỉ là một tập hợp đơn giản của con số khổng lồ mà là một chỉnh thể có quan hệ chặt chẽ với nhau.
Xếp chồng sức mạnh của hàng tỉ con chấu chấu lại với nhau dẫn tới sự biến chất khủng bố.
Lý Phượng Nguyên một bước cũng không nhúc nhích được, ngọn lửa trên người dần dần yếu đi.
Hắn bảo vệ Hổ Nữ chặt chẽ ở trong ngực, chợt nghe thấy một giọng nói khàn khàn:“Nóng quá! Nóng quá!”Đây phải là kêu đau mà giống như là thực khách ham ăn đang thưởng thức đồ ăn nóng hổi, cẩn thận và tha thiết nhai nuốt thức ăn.
"Oa, trả lại đao cho ta!"Hổ Nữ dùng sức giãy giụa.
"Ngươi lại dùng để chém ta.
ây da!”Lý Phượng Nguyên cảm nhận được một cơn đau nhói nơi cánh tay, một con chấu chấu đột phá hàng rào lửa hung hăng cắn hắn một cái.
Mặc dù lập tức bị hóa thành tro bụi nhưng lại khiến hắn cảm nhận được sự uy hiếp chí mạng, thầm nghĩ:“Xem ra không cầu cứu là không được rồi!”Hắn lấy ngọc phù mà Lý Thanh Sơn đã đưa cho hắn ra, dùng sức bóp nát.
Bịch! Chợt vang lên một tiếng sét đùng đoàng, xé tan vô số châu chấu.
"Nhanh vậy sao!"Lý Phượng Nguyên kinh ngạc nói.
Một chiếc roi dài màu đen giống như Độc Long xuyên qua bầy châu chấu, quấn lấy bọn họ rồi kéo ngược ra sau.
Thế nhưng đám châu chấu vẫn quấn chặt lấy bọn họ, không chịu buông lỏng.
Nữ Hổ vươn tay cướp lấy “Hổ Nha”, dùng sức chém về phía trước.
Một đường huyết quang hình bán nguyệt gào thét bay đi, phá vỡ tầng tầng lớp lớp châu chấu.
Lý Phượng Nguyên cũng dùng sức vẫy cánh, tầm mắt đột nhiên mở ra.
Đầu kia của cây roi dài đang bị một nữ tử toàn thân màu bạc nắm trong tay, thân hình nàng cao gầy, vóc người thướt tha nhưng vẻ mặt lại vô cùng lạnh lùng.
“Mẹ!”Hổ Nữ buột miệng kêu lên.
"Thì ra không phải cha mà là mẹ! Mặc kệ đi, ta tới giúp ngươi một tay!”Lý Phượng Nguyên ném một quả ngô đồng màu đỏ như lửa vào trong miệng, ngọn lửa trên người hắn lại bùng lên.
La Ti Chu Hậu liếc mắt nhìn hắn một cái, dùng hết sức vung roi dài lên, sau khi Hổ Nữ vung lên một đao, sắc mặt nàng lập tức trở nên tái nhợt, hơi thở cuồng nhiệt trong mắt tỏa ra càng đậm hơn đang định vung ra đao thứ hai thì bị La Ti Chu Hậu tiện tay cướp lấy.
Sức mạnh của Lý Phượng Nguyên có thể so sánh với Yêu Vương.
Liên thủ với La Ti Chu Hậu Yêu Vương có thực lực bất phàm có thể ngăn cản sự tấn công mãnh liệt của bầy châu chấu nhưng cũng khó có thể đột phá vòng vây.
Dưới sự vây công của bầy châu chấu, gần như không dám sử dụng bất kỳ phép thần thông thiên phú nào, một khi yêu khí cạn kiệt thì cuối cùng cũng sẽ bị chúng nuốt chửng hết không còn lại gì.
Bầy châu chấu giống như vô cùng vô tận nhưng bọn họ lại dần dần rơi vào tuyệt cảnh.
“Sao cha còn chưa tới chứ!”Trong lòng Lý Phượng Nguyên trở nên nóng nảy.
Trong thời khắc sinh tử, sức mạnh được hắn giấu trong cơ thể dần dần được kích phát ra ngoài.
"Ngưu Ma chấn động!"Trong thời khắc sinh tử, một âm thanh cực kỳ trầm ổn đột nhiên xuyên qua từng lớp đất đá trong hang động vang lên, ngay sau đó là một tiếng vang thật lớn.
Ầm! Đất đá vừa dày vừa nặng vững chắc chấn động nứt nẻ, đổ ập xuống chôn vùi bọn họ cùng bầy châu chấu.
"Lực tràng đại địa!".
“Cha!”Lý Phượng Nguyên mừng rỡ, đột nhiên hắn cảm thấy toàn thân nhẹ nhàng, đất đá bên cạnh bay lên, sắc trời sáng người tràn vào mi mắt hắn, trong nháy mắt đã rời khỏi hang động dưới lòng đất, nhìn thấy cảnh sắc trên mặt đất cùng với bóng người sừng sững trong không trung.