Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1786 - Chương 1797: Lừa Gạt Người Khắp Thiên Hạ

Chương 1797: Lừa Gạt Người Khắp Thiên Hạ

"Cha, ngươi tới chậm quá!"Lý Phượng Nguyên kêu to.

"Ta tới từ lâu rồi! Nếu không thì ngươi cho rằng ngươi có thể chơi trốn tìm lâu như vậy sao?”Kính tượng phân thân của Lý Thanh Sơn vẫn luôn đi lại trong hang động dưới lòng đất.

Mấy lần âm thầm thi triển phép thần thông giúp cho Lý Phượng Nguyên và Hổ Nữ tránh khỏi sự dò xét của Phi Thiên Hoàng Vương.

"Cái gì, vậy tại sao ngươi không ra tay sớm hơn?""Nếu ta ra tay từ sớm thì ngươi nào có cơ hội biểu hiện chứ!”Lý Thanh Sơn nhìn chằm chằm hình trụ trống rỗng bên dưới, bầy châu chấu không có đuổi theo mà là phân tán vào bên trong hang động dưới lòng đất, thầm nghĩ:“Thật sự an tĩnh quá! Thật đúng là vô cùng ẩn nhẫn!”Những ngày này hắn vẫn luôn tìm kiếm bản tôn của Phi Thiên Hoàng Vương, nếu không thì giết hết châu chấu trong hang động dưới lòng đất quả thật quá hao tổn tâm sức, khó có thể hoàn thành trước khi Kim Thiền Linh Vương phi thăng được.

Chỉ cần bản tôn của Phi Thiên Hoàng Vương vừa xuất hiện, chân thân của hắn ở Hàn phủ cách đây chưa tới ngàn dặm cũng có thể cảm nhận được, tiến hành kế hoạch chặt đầu.

Tuy nhiên, Phi Thiên Hoàng Vương cẩn thận vượt quá dự đoán của hắn.

Mặc dù ở trong tình huống bị rất nhiều châu chấu vây quanh nhưng bản tôn của hắn vẫn không hề xuất hiện, thậm chí một chút hơi thở cũng không bị lọt ra ngoài.

Nhưng nghĩ lại thì cũng là chuyện đương nhiên.

Tuy rằng Kim Thiền Linh Vương chuyên tâm tu luyện, chuẩn bị phi thăng, nhưng cũng không phải là hoàn toàn không thể ra tay.

Một khi bản tôn của Phi Thiên Hoàng Vương xuất hiện, chưa chắc đã là đối thủ của Kim Thiền Linh Vương, cộng thêm có sự giúp đỡ của Lý Thanh Sơn nữa, chuyện Phi Thiên Hoàng Vương thất bại là chuyện không cần nghi ngờ gì nữa.

Chỉ chờ đến thời điểm Kim Thiền Linh Vương độ kiếp, mượn uy lực của thiên kiếp mới có thể báo thù rửa hận.

"Xem ra, chỉ đợi đến khi Kim Thiền Linh Vương phi thăng thì hắn mới xuất hiện mà thôi.

Thôi bỏ đi, đến lúc đó rồi chúng ta lại giải quyết hắn.

Tiểu An liên thủ với ta, cơ hội của ngươi sẽ càng ít đi mà thôi!”Trong Hàn phủ được giăng đèn kết hoa khắp nơi, khung cảnh ồn ào náo nhiệt, tình cảnh bi thảm mấy ngày liền như cũng tiêu tan bớt, dường như lại trở về với quang cảnh thiên hạ thái bình mấy chục năm về trước.

Binh gia không có nhiều lễ nghi phiền phức như vậy, Lý Thanh Sơn thay một bộ đồ mới rồi đứng trước cửa nghênh đón tân khách cùng với Hàn Thiết Y.

Trong số đó có rất nhiều khuôn mặt quen thuộc với hắn, cũng có nhân vật mà hắn không nhớ rõ hoặc thậm chí không nhận ra.

Họ đều dè dặt hơn khi đến trước mặt hắn, nói một câu “chúc mừng!” cũng thật cẩn thận.

Lý Thanh Sơn đều trưng khuôn mặt tươi cười nghênh đón, trong nụ cười không có chút giả tạo nào mà là sự vui mừng từ tận đáy lòng, ngược lại trông còn bình dị gần gũi hơn Hàn Thiết Y ở bên cạnh.

Làm cho những người từng giao tiếp với hắn không khỏi yên lòng, thái độ bỗng trở nên háo hức.

Mà rất nhiều người chưa giao du với hắn bao giờ lại không thể tin rằng hắn chính là “Bắc Nguyệt yêu vương” lòng dạ thâm trầm, lừa gạt người khắp thiên hạ.

Trong khoảng thời gian này, do trận chiến ở Đại Phật sơn lan truyền xa, yêu vương cuồng bạo thích giết chóc chỉ chớp mắt một cái đã trở thành anh hùng cứu vớt Thanh Châu, không khỏi khiến người ta cảm thấy thế sự khó lường, còn có chút nửa tin nửa ngờ vì dù sao đó cũng là Tàng Kiếm cung.

Nhưng từ đầu đến cuối Tàng Kiếm cung đều không có bất kỳ phản hồi gì đối với những chuyện này, gần như ngầm thừa nhận sự thật cấu kết với ma vực, nên càng khiến người ta thổn thức không thôi.

Cái này cũng may, bằng không e rằng không có mấy tân khách dám đến nhà.

Chuyện này thực sự còn kinh khủng hơn đối mặt với bản thể Phi Thiên Hoàng Vương, vì dù nạn châu chấu có lan rộng nhưng chủ yếu chỉ tần sát phàm nhân, dù cho có một ít tu hành giả chết trận thì cũng chưa có một đại tu sĩ nào táng thân trong miệng trùng.

Nhưng những đại tu sĩ bỏ mạng trên Đại Phật sơn lại không có một ai là hạng người vô danh tiểu tốt.

Hoa Thừa Tán và Hoa Thừa Lộ dắt tay nhau mà tới, chắp tay nói:“Thanh Sơn, chúc mừng!”“Thừa Tán, ta nghe nói toàn bộ Hoa gia chuyển đi, còn tưởng rằng ngươi không đến được chứ!”“Các ngươi đại hôn, sao ta có thể không đến cơ chứ.

Lại nói, khắp Thanh Châu không còn nơi này an toàn hơn nơi này đâu!”Hoa Thừa Tán cười nói, dù tu vi của hắn vẫn chưa khôi phục, nhưng khí độ càng lộ vẻ phóng khoáng thong dong, ấy vậy mà biểu cảm của Hoa Thừa Lộ ở bên cạnh lại hơi phức tạp.

Lý Thanh Sơn chớp chớp mắt với nàng:“Sao vậy, không nhận ra ta sao?”Hoa Thừa Lộ lập tức cảm thấy thân thiết, hắn vẫn là hắn trước kia, chỉ là càng thêm khí phách dâng trào hơn so với quá khứ, khiến người ta không thể nhìn thẳng.

Nàng bèn cười khổ:“Lý đại ca, ngươi, ngươi thực sự giỏi lừa người khác! Còn có ca ca nữa, uổng công ta gọi các ngươi một tiếng ca ca, vậy mà mọi người lại giấu ta nhiều năm như vậy!”

Bình Luận (0)
Comment