Lý Thanh Sơn và Hoa Thừa Tán nhìn nhau tươi cười, Lý Thanh Sơn giả vờ nghiêm túc nói:“Sao lại nói là lừa ngươi chứ? Từ trước đến giờ Lý Thanh Sơn đều đối đãi với ngươi bằng tấm chân tình!”“Ngươi còn dám nói!”Hoa Thừa Lộ kêu lên, Hàn Thiết Y ở bên cạnh thì nặng nề “khụ” một tiếng.
Lý Thanh Sơn cười đắc ý:“Được rồi, được rồi, mau vào thôi, phía sau lại có người đến rồi.
”Hoa Thừa Lộ bước vào trong cửa rồi lại xoay đầu lại:“Lý đại ca, ta thật sự vui mừng cho ngươi và Hàn tỷ tỷ!”Lý Thanh Sơn gật gù, Hoa Thừa Lộ nửa bên mặt góc cạnh rõ ràng kia mà lại nhớ tới cảnh hắn bảo vệ mình ở phía sau lúc mới gặp, bỗng nhiên cảm thấy có chút thất vọng, nhưng cũng chỉ là thất vọng mà thôi, nàng đã không phải tiểu nữ hài lúc trước nữa rồi.
Hai vệt độn quang từ trên trời giáng xuống, Nhạc Vũ Dương và Kim Phú Quý đi tới trước đại môn, nhìn Lý Thanh Sơn đang vui mừng hớn hở với vẻ mặt khác nhau.
Tai mắt của họ nhanh nhẹn hơn tu hành giả bình thường, việc Tàng Kiếm cung cấu kết với ma vực, muốn đánh sập Trấn Ma điện đã là chuyện được xác định không thể nghi ngờ, cho nên cảm giác hoang đường ở trong lòng cũng sâu sắc hơn tu hành giả bình thường nhiều.
Vốn là một mối oán hận không thể hóa giải, nhưng vào giờ phút này họ lại không có bất kỳ lập trường gì để chỉ trích về trận giết chóc kia của Lý Thanh Sơn, ngược lại còn phải tự trách mình không biết nhìn người.
“Hai vị đạo hữu, không ngờ chúng ta gặp lại nhau nhanh như vậy.
”Lý Thanh Sơn nói.
“Đúng đấy, thật không ngờ tới!”Kim Phú Quý than thở, Nhạc Vũ Dương thì cau mày không nói một lời, dường như đang suy tư vấn đề cực kỳ phức tạp.
“Nhạc đại tướng quân, điển lễ hôm nay dựa hết vào ngươi.
”Lý Thanh Sơn cười nói.
Nhạc Vũ Dương thân là sư phụ Hàn Duyên, lại có thân phận Đại tướng quân, cho nên hắn là người chủ trì hôn lễ thích hợp nhất.
Hắn cũng chỉ “ừ” một tiếng, không nói thêm gì, chỉ là việc hắn đến đã tỏ rõ thái độ của hắn.
Dù sao Lý Thanh Sơn cũng từng nương tay trên Đại Phật sơn, điểm này thì không thể phủ nhận.
Vầng thái dương treo cao giữa bầu trời, tất cả tân khách đều hội tụ ở sảnh đường cũng dần dần thả lỏng, vì họ đã tạm thời thoát thân khỏi bóng tối của Phi Thiên Hoàng Vương, nhờ một yêu vương khác mạnh hơn che chở.
Việc này cũng như lời Hoa Thừa Tán từng nói, ở Thanh Châu không còn nơi nào an toàn hơn nơi này, trong chốc lát tiếng người nói chuyện lại càng huyên náo hơn.
Những khuôn mặt quen thuộc lần lượt vút lên trong ánh mắt của Lý Thanh Sơn, có Cố Nhạn Ảnh, Liễu Trường Khanh, Lưu Xuyên Phong, Tôn Phúc Bách, Hách Bình Dương.
Mọi chuyện ở Thanh Hà phủ hiện lên, khiến tâm trạng hắn cũng hơi phập phồng, sau đó lại thấy hắn cười bỏ qua.
Bỗng Lý Thanh Sơn cảm nhận được một luồng khí tức quen thuộc đang đến gần, đành nhíu mày lại.
Chỉ thấy một nữ tử đi tới, mặc một bộ váy dài chỉnh tề và lộng lẫy, ngoài dung mạo tuyệt thế kia ra thì lại còn tỏa ra sức hấp dẫn kỳ dị không giống bình thường, dáng vẻ nhìn ngó khắp nơi xung quanh hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người.
Nàng đứng giữa đại sảnh mà không nói một lời, chỉ nhìn thẳng vào Lý Thanh Sơn, khiến cả sảnh đường yên tĩnh lại.
Không một ai ở Thanh Hà phủ không biết tên nàng, không chỉ vì tu vi và sức hấp dẫn của bản thân nàng, mà còn do mối quan hệ không thể tả rõ cũng không thể nói rõ của nàng và “Bắc Nguyệt” năm đó - cũng chính là nhân vật chính của buổi đại hôn hôm nay - Thu Hải Đường.
Tầm mắt của mọi người đảo qua đảo lại giữa hai người, Hàn An Quân thì nhắm mắt lại, ngồi yên bất động; Cố Nhạn Ảnh thì sờ môi, cười không nói gì; Hoa Thừa Tán thì than thở một tiếng “oan nghiệt” ở trong lòng rồi lại liếc mắt nhìn Hoa Thừa Lộ một cái.
Trong mắt của Thu Hải Đường chỉ có Lý Thanh Sơn không có người ngoài, mắt nhìn không chớp cái nào.
“Hải Đường…”Khi đối mặt với ánh mắt ai oán kia, Lý Thanh Sơn cảm thấy còn hóc búa hơn cả đối mặt với cuộc vây công của một đám đại tu sĩ.
“Nhân diện đào hoa, một lời thành sấm! Ý trời như vậy, còn gì để nói!”Giọng nói đau buồn của Thu Hải Đường vang vọng khắp đại sảnh đang tĩnh lặng, nhưng nàng không trách móc cũng không đòi hỏi gì, chỉ xoay người rời đi.
“Ý trời?”Lý Thanh Sơn bỗng nở nụ cười, cũng không phản đối.
Thân hình Thu Hải Đường run lên, ngoái đầu nhìn lại thì chỉ thấy nụ cười của hắn vừa kiên định thong dong, lại không có chút thẹn thùng nào, khiến nàng không khỏi cắn chặt hàm răng.
“Người này, đến hiện tại còn…”Một cảm giác nóng rực dâng trào trong lòng nàng, không rõ là tức giận hay là gì khác, trên khuôn mặt tái nhợt bị nhuộm một vệt ửng đỏ, cảm giác thê lương kia bị đánh bay sạch sành sanh.
Nàng hạ quyết tâm, phi người bay lên không trung:“Hừ, Bắc Nguyệt, ngươi chờ ta đấy, sớm muộn gì ta cũng để ngươi biết sự lợi hại của ta!”“Người nên tới đều tới hết rồi!”Lý Thanh Sơn nhún vai một cái, nói với Cố Nhạn Ảnh ở trong đám người:“Cố thống lĩnh, thấy ngươi cười vui vẻ như vậy, thế có muốn nói gì đó không?”“Thật sự muốn ta nói?”Vẻ mặt Cố Nhạn Ảnh như đang suy xét, nụ cười không chút ý tốt:“Ta đây thật sự nói được đấy.
”“Được rồi, vẫn nên quên đi!”Lúc này, Nhạc Vũ Dương quát lên như truyền đạt quân lệnh:“Giờ lành đã đến!”