Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1791 - Chương 1802: Cười Lên Đi

Chương 1802: Cười Lên Đi

"Hả?"Mặc dù ta không phải là nữ nhân xinh đẹp nhất, nhưng cũng đừng tưởng tên yêu nghiệt nhà ngươi mê hoặc được, lão nương đổi ý rồi, hủy hôn hủy hôn.

”Hàn Quỳnh Chi lớn tiếng tuyên bố.

Những người đứng ngoài cửa ai nấy đều quay đầu lại nhìn với vẻ mặt kinh ngạc, bọn họ không hiểu chuyện gì xảy ra, có người lo lắng Lý Thanh Sơn sẽ phát điên, nên chuẩn bị bỏ chạy.

Hàn An Quân lộ ra vẻ nhẹ nhõm, Cố Nhạn Ảnh khẽ mỉm cười, Hoa Thừa Tán thở dài trong lòng:"Quỳnh Chi à Quỳnh Chi!"“Quỳnh Chi!”Lý Thanh Sơn khẽ nhíu mày, nắm thật chặt tay của Hàn Quỳnh Chi.

Cùng lúc đó, có tiếng sấm vang lên, dường như đang thúc giục.

“Đừng làm ra vẻ mặt đó nữa, cười lên đi!”Hàn Quỳnh Chi tựa đầu vào lồng ngực Lý Thanh Sơn, hai mắt lấp lánh.

Lý Thanh Sơn nhắm mắt lại, sau đó lại mở ra:"Được, ta hiểu rồi!"Nhưng khi hắn buông tay ra thì Hàn Quỳnh Chi đột nhiên nắm lấy tay hắn rồi nói:"Cẩn thận!",Sau đó nàng từ từ buông ra.

Lý Thanh Sơn lùi lại một bước, nhìn thật kĩ vào nàng, khắc sâu hình bóng của nàng vào trong lòng, sau đó kiên quyết xoay người, dang rộng đôi cánh, xuyên không mà đi.

Cố Nhạn Ảnh, Kim Phú Quý, Nhạc Vũ Dương, cả ba người đều theo sát phía sau.

Hàn Quỳnh Chi nhìn bóng dáng của họ biến mất trên bầu trời, và nói với mọi người:"Xin lỗi vì đã khiến các vị uổng công đi một chuyến, nhưng ta sẽ không trả lại quà mừng! Yên tâm, sẽ không có lần thứ hai đâu!”Những người ở đó ai nấy đưa mắt nhìn nhau, không biết nên nói cái gì, Hàn An Quân nói:"Ngươi đã làm rất tốt!"“Ta đi tu luyện đây.

”Hàn Quỳnh Chi nhe răng muốn cười, nhưng vẻ mặt lại có chút bi thương, nàng rời khỏi đại sảnh rồi trở về lầu các.

Nàng nhìn lên bầu trời xa xa và thầm nói trong lòng:“Mặc dù chỉ là danh nghĩa, nhưng khế ước đã ký, đó là sợi dây ràng buộc của ta và ngươi, đây không phải là điều mà ngươi thích, cũng không phải là điều mà ta mong muốn.

Ngươi cứ đi đi, đi tới nơi mà ngươi muốn tới, làm điều mà ngươi muốn làm.

”Mây đen chồng chất phía chân trời, sấm sét lóe lên, tiếng gầm rú cũng theo đó mà to hơn, càng lúc càng gần.

Lý Thanh Sơn giương cánh, thi triển thần thông, dùng toàn lực phi nước đại, trong nháy mắt đã lao về phía trước.

Kiếp Vân che khắp trời, tạo thành hình chiếc nhẫn, bao phủ vạn dặm mặt đất, bên trong là một loạt Kiếp Lôi, nó thể hiện ra thiên uy khiến người ta kinh hãi, nhưng đó cũng chỉ mới là khúc dạo đầu mà thôi.

Mà phía dưới trung tâm của Kiếp Vân, một mảng đất vốn dĩ bằng phẳng lại mọc lên một ngọn núi cao hàng ngàn trượng, hàng loạt Kiếp Lôi đang đánh vào đỉnh của ngọn núi đó.

Nhưng thà là Kiếp Lôi còn hơn, còn đây lại là dòng điện ở trong Kiếp Vân không biết ở đâu đánh xuống, nó lột bỏ hàng vạn tấn đất đá dễ như trở bàn tay, nhưng ngọn núi vẫn dâng cao và vươn thẳng lên trời mây.

Chỉ trong nháy mắt đỉnh núi đã chạm đến tầng mây.

Bùm!Một tiếng sấm sét vang lên, trời đất rung chuyển, toàn thân Lý Thanh Sơn cũng chấn động, chỉ thấy ngọn núi cực kỳ hùng vĩ đã bị sụp đổ trong nháy mắt.

Dung nham nóng chảy từ sâu trong lòng đất phun ra, trong đó có một chút ánh vàng, đó là hình hài của một đứa trẻ đang cuộn mình và tỏa ra ánh vàng sáng chói, nó bỗng nhiên mở mắt ra, đó là một đôi mắt màu vàng sẫm trong veo mà thâm thúy, âm thanh phát ra không phải là tiếng khóc bình thường mà là tiếng rồng rên rỉ.

Thiên Long Thiền Xướng Kim Thiền Linh Vương.

Tiếng rồng gầm gừ cứ liên tục không ngừng, càng lúc càng lớn, tuy rằng nó chỉ là vô hình, nhưng dường như Lý Thanh Sơn có thể nhìn thấy một con rồng vàng đang tung hoành trong biển sấm sét, và phá vỡ sự uy nghiêm của trời cao.

Trong phút chốc lại có một loại ảo giác tĩnh lặng.

Lý Thanh Sơn nín thở, hắn đã từng thấy nhìn thấy cảnh tượng Hoan Hải Thận Vương phi thăng, nhưng Phi Kiếp cũng không chỉ có như vậy, hay nói cách khác, Phi Kiếp thật sự bây giờ mới bất đầu.

Ở chỗ trung tâm của vòng Kiếp Vân, một chùm sáng trắng từ trên trời giáng xuống và đánh vào cơ thể của Kim Thiền Linh Vương.

Bùm!Khoảnh khắc đó Lý Thanh Sơn nheo mắt lại nhưng vẫn thấy rõ, chùm sáng màu trắng kia chính là do hàng vạn tia sấm sét dung hợp lại, mà tiếng nổ rền vang kia chính là sự tụ hợp của hàng trăm hàng ngàn tiếng sấm sét, không nhưng hư không bị một trận rung chuyển mà cũng kiến cho tâm thần của con người bị chấn động.

Ngay cả hắn cũng cảm thấy sợ hãi trước uy lực kinh khủng đó- giống như ông trời đang bị chọc giận.

Kim Thiền Linh Vương cuộn tròn như một đứa bé, từ từ chắp hai tay lại trước ngực, vẻ mặt đầy sự trang nghiêm, hắn vẫn đang ngâm tụng Thiên Long Thiền Xướng, nhưng cũng chỉ có hắn mới có thể nghe thấy.

Chút ánh sáng màu vàng kia từ đầu đến cuối chưa lần nào bị ánh sáng của sấm sét dập tắt, mà ngược lại nó đang chống lại sấm sét mà tiến lên, mặc dù chậm rãi nhưng tiến lên một cách rất chắc chắn.

Bình Luận (0)
Comment