Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1792 - Chương 1803: Đồ Ăn Tới Rồi

Chương 1803: Đồ Ăn Tới Rồi

Lý Thanh Sơn đứng ở mép rìa của Kiếp Vân và nhìn thấy được toàn bộ cảnh tượng hoa lệ này, trong lòng thầm nói:“Đây chính là điều mà ta sắp phải đối mặt! Nhưng hình như tên này vẫn đang nợ ta một món lễ vật.

”Ngay khi hắn đang tự hỏi rằng không biết có phải Kim Thiền Linh Vương đã quên hay đang lừa mình, thì đột nhiên hắn nghe thấy tiếng vo ve quen thuộc.

Sau khi đỉnh núi nhô ra khỏi mặt đất bị Kiếp Lôi đánh sập, ngay tại chỗ đó xuất hiện một cái hố trời cực lớn, âm thanh từ trong cái hố đó phát ra, tiếng vo ve vàng lúc vàng lớn, ngay cả tiếng sấm sét cũng không thể lấn át được nó.

Ngay sau đó, một cột khói đen bốc lên trời!Đó là tập hợp của hàng trăm triệu con châu chấu, giống như những con thiêu thân lao vào ngọn lửa, chúng lao về phía chùm sáng rực rỡ đó.

Đương nhiên, đây không phải là giúp Kim Thiền Linh Vương chia sẻ tổn hại do Thiên Kiếp gây ga, mà với sự xâm nhập của bầy côn trùng, ánh sáng của địa lôi càng thêm chói mắt, chùm tia sáng mà trắng cũng càng ngày càng lớn.

Đây chính là thử thách của ông trời, không ai có thể trốn thoát, lệ thuộc vào ngoại vật cũng chỉ là vô ích.

Những lúc này chỉ có bổn mệnh mới đáng để sử dụng, nếu như nghĩ sẽ dựa vào thứ gì đó để trở mạnh hơn và đối phố với Thiên Kiếp, thì chỉ khiến cho uy lực của Thiên Kiếp trở nên mạnh hơn, mà uy lực của bầu trời là vô tận.

Đây chính là thứ mà Phi Thiên Hoàng Vương đã sử dụng để khiến cho sức mạnh của Thiên Kiếp lớn hơn, lớn đến mức Kim Thiền Linh Vương không thể chịu đựng được.

“Cuối cùng cũng tới rồi!”Lý Thanh Sơn cười cười, lấy ra một miếng ngọc bội đưa tin, hắn kêu lên:“Tiểu An, Tiểu An, đồ ăn tới rồi, mau tới đây!”Đám côn trùng này chính là nhiên liệu tốt nhất của Tam Muội Bạch Cốt Hỏa.

Nhưng hắn lại không nhận được bất kỳ phản hồi nào, nên cảm thấy rất kỳ quái.

Mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng nghĩ đến đang chuyên tâm tu luyện thì hắn cũng để tâm đến nữa, với tình huống này thì chỉ cần một mình hắn đối phó là đủ rồi.

Khi thấy uy lực của Thiên Kiếp càng lúc càng lớn, Lý Thanh Sơn không chần chừ gì nữa, mà hít một hơi thật sâu, đến nỗi bụng căng phồng lên, sau đó mạnh mẽ thổi một cái, một trận gió rít gào bay đi, nó vặn vẹo uốn lượn như một con rắn dài hàng vạn dặm, quét sạch bầy côn trùng!Đám côn trùng đông nghịt và kiên cố như đá, mặc dù bị đánh trực diện nhưng vẫn cố gắng tiếp cận ánh sáng của địa lôi.

“Ta đến giúp ngươi một tay!”Cố Nhạn Ảnh bay đến bên cạnh Lý Thanh Sơn, nàng mở chiếc quạt chiếc quạt xếp bằng ngọc ra, nhẹ nhàng vỗ vào nó, từng luồng gió mạnh hòa vào luồng gió hơi thở của hắn.

Uy lực của luồng gió hơi thở tăng vọt ngay lập tức, trước khi bầy châu chấu kịp tiếp cận ánh sáng của sấm sét, thì cũng đã bị hút vào luồng gió, bị đập tan thành tửng mảnh, ngay lập tức hắn đã trấn áp được thế tiến công của Phi Thiên Hoàng Vương.

“Cảm ơn.

”Lý Thanh Sơn nói.

"Tiểu An đâu?"Cố Nhạn Ảnh hỏi.

“Ta cũng không biết, chắc là vẫn đang còn tu luyện, nhưng có chúng ta ở đây là đủ rồi.

”Lý Thanh Sơn nhún nhún vai.

Lúc này Kim Thiền Linh Vương mới nhìn sang khẽ gật đầu, xem như tỏ lòng biết ơn.

Lý Thanh Sơn khoát tay, hắn quyết định không cần so đo tính toán về lễ vật nữa.

Nhưng lúc này cơ thể của Kim Thiền Linh Vương đã bắt đầu dần dần biết hóa, làn da non nớt bỗng trở nên cứng ngắc, hiện ra một màu trong suốt, có thể mang máng nhìn thấy được Kim Thiền Linh Vương ở trong đó.

Nhưng hắn không còn hình người nữa, mà biến thành một loài côn trùng, nhúc nhích dưới lớp da màu vàng trong suốt đó.

Kiểu biến hóa này hoàn toàn không khiến người ta cảm thấy kỳ lạ, mà ngược lại lại xuất hiện một cảm giác thần kỳ, giống như Quân Tử Báo Biến hay Phượng Hoàng Niết Bàn.

"Đó là…"“Kim Thiền thoát xác!”Cố Nhạn Ảnh buột miệng nói, Lý Thanh Sơn đứng bên cạnh cười nói:“Xem ra là dành cho ngươi!”Lý Thanh sơn thầm khen ngợi trong lòng, Kim Thiền Linh Vương quả nhiên vẫn giữ lời hứa, con ve thoát xác màu vàng này xem ra là đồ tốt.

Lúc này đàn côn trùng bắt đầu rút lui, chúng trở lại hang động dưới lòng đất.

Hắn đột nhiên có chút ngạc nhiên, không ngờ mọi chuyện lại thuận lợi như vậy, cho đến bây giờ hắn vẫn chưa cảm nhận được sự tồn tại của bản tôn Phi Thiên Hoàng Vương.

“Chẳng lẽ, Phi Thiên Hoàng Vương đã từ bỏ việc bỏ thù Kim Thiền Linh Vương rồi sao?”Hắn lập tức phủ định lại suy nghĩ này, đương nhiên Phi Thiên Hoàng Vương không có tấm lòng bao dung như vậy.

“Cũng có thể là sợ bị cuốn vào Thiên Kiếp hoặc sợ bị mình chặn giết, nên đã ẩn sâu dưới lòng đất để khống chế đàn côn trùng.

”Điều này là hoàn toàn có thể.

"Phi Thiên Hoàng Vương không ở đây.

"Cố Nhạn Ảnh cau mày.

“Làm sao ngươi biết?”Lý Thanh Sơn lập tức hỏi.

Bình Luận (0)
Comment