Nó đập cánh ầm ầm nhưng không nhắm về phía trưởng lão, ma tộc h về phía xiềng xích gần nhất, chiếc miệng dữ tợn cắn một cái thật hung ác, chỉ thấy xiềng xích đứt hơn nửa.
“Sư đệ, a!”Thiên trưởng lão gấp gáp giục, so với Phi Thiên Hoàng Vương thì đây mới là sự khủng bộ thực sự.
Nhưng Địa trưởng lão không ra tay, ánh kiếm ở bên cạnh dần tản đi, chỉ nghe hắn nói với Thiên trưởng lão trên Tàng Kiếm phong bằng giọng điệu nghiêm nghị:“Sư huynh, ngươi đánh cược thua rồi!”Muốn hắn giao đấu với Phi Thiên Hoàng Vương thì hắn còn gắng gượng thử một lần, nhưng muốn hắn ngăn cản Phi Thiên Hoàng Vương cắn đứt xiềng xích, phá hoại kiếm trận thì đó là chuyện không thể nào.
“Cứu ta!”Thiên trưởng lão vươn tay ra, Địa trưởng lão lại ngự kiếm phá không mà đi, chẳng thèm quay đầu lại.
Cái miệng sắc bén của Phi Thiên Hoàng Vương ra sức cắn, một cái xiềng xích ầm ầm đứt đôi rồi thuận thế quật lên trên Ỷ Thiên phong, mấy tòa nhà biến thành đống phế tích, mảnh vỡ bay đầy trời.
Leng keng leng keng!Những sợi xích đứt đôi mua tung điên cuồng tựa như những xúc tu, quật lên những ngọn núi từng khóa nó trước đây.
Thiên Địa kiếm trận lung lay chao đảo, tất cả kiếm trên Tàng Kiếm phong cũng bắt đầu rung rung, mà ở nơi sâu trong Tàng Kiếm phong lại có tiếng vang quái dị quỷ bí lan ra, khiến tất cả kiếm trong Tàng Kiếm cung cũng bắt đầu run sợ.
Trong nháy mắt, chỉ còn dư lại một chiếc xiềng xích duy nhất trên Ỷ Thiên phong, trực tiếp hướng về phía Vân Thiên.
“Được rồi, còn một cái cuối cùng là nhiệm vụ của ngươi kết thúc rồi!”Tiên Khí kiếm hồn nói.
“Còn cái này thì ngươi tự thoát đi!”Tiên Khí kiếm hồn chuyển qua nói với Thiên trưởng lão:“Hiện tại, cũng chỉ còn sót lại ngươi và ta, ngươi đừng luyện hóa ta, đến đây đi!”Một luồng kiếm ý điên cuồng nhảy vào trong thức hải của Thiên trưởng lão, thế không thể đỡ như bẻ cành khô.
“Dừng tay, thả ta rời đi, bằng không ta sẽ tự bạo kiếm anh!”Thiên trưởng lão quát lên.
“Ý của ngươi là muốn ta dịu dàng hơn một chút sao? Yên tâm đi, ta sẽ rất dịu dàng!”Tiên Khí kiếm hồn nói chậm rãi, kiếm ý điên cuồng đột nhiên biến mất.
Thiên trưởng lão còn chưa thở ra một hơi thì kiếm ý vừa biến mất chợt bộc phát ra, cũng không biết lẻn vào sâu trong thức hải của hắn như thế nào.
Hắn bỗng trợn to hai mắt, trong tai mắt mũi miệng đều có ánh kiếm óng ánh bắn ra, tứ chi mở rộng đến mức tận cùng, trường bào bị kiếm khí lấp kín.
“Chẳng qua ta vẫn thích bạo lực hơn một xíu, đáng tiếc thân thể này cũng quá yếu đuối, không sánh được với Lý Thanh Sơn kia, tùy tiện rèn luyện một hồi là được rồi!”Tiên Khí kiếm hồn nói.
Trong phút chốc, lôi đình đầy trời hội tụ lên người Thiên trưởng lão trên Tàng Kiếm phong.
Giờ ý thức của Thiên trưởng lão chỉ như nến tàn trong gió, có thể tắt bất cứ lúc nào, muốn tự bạo kiếm anh đã là chuyện mơ tưởng hão huyền, khóe mắt hắn chợt đảo qua một ngọn núi đơn độc, rồi bỗng nhiên nhớ lại ngàn năm trước, từng có người nói với hắn là:“Thiên nhi, có được một thanh danh kiếm cũng không hẳn là may mắn, một thanh kiếm sắt thì phàm nhân cũng có thể nắm giữ, nhưng một thanh danh kiếm thì nguy hiểm hơn nhiều.
Nhớ kỹ, kiếm không phải bằng hữu, không phải người yêu, vô cùng lạnh lùng nên ngươi phải nắm chặt chuôi kiếm, bằng không sẽ để kiếm làm bị thương!”Đó là lời từ sư phụ ban đầu của hắn, người đã dạy hắn kiếm đạo cơ bản nhất, nhưng đợi sau khi hắn vượt qua thiên kiếp, rút danh kiếm ra thì không có tư cách giáo dục hắn, cuối cùng lại tặng cho hắn lời này nhưng nó đã phai nhạt không rõ từ lâu.
Hắn chưa bao giờ để lời này ở trong lòng, một ông lão cả đời cũng không vượt qua thiên kiếp thứ hai thì có tư cách gì mà giáo huấn truyền nhân danh kiếm là hắn, trái lại hắn còn cảm thấy kiểu dè chừng sợ hãi này sẽ chỉ ảnh hưởng đến tu hành.
“Ta sai rồi sao?”“Không, ngươi không sai, ngươi chỉ chưa đủ mạnh thôi!”Tiên Khí kiếm hồn đáp lại.
Nhưng Thiên trưởng lão không nghe được nữa, kiếm ý cuồng loạn văn vẹo khiến ý thức biến mất hoàn toàn, ánh kiếm bắn ra từ tai mắt mũi miệng hắn từ từ thu lại, vẻ mặt cũng dần trở nên vặn vẹo, khí chất thay đổi triệt để, tràn ngập hơi thở bất thường, bông hắn vung tay áo lên.
Chỉ thấy ánh kiếm lóe lên, một sợi xiềng xích cuối cùng bị chém bay ra cùng mưa gió đầy trời, vầng thái dương bắn xuống vạn đạo kim quang nhưng đều không huy hoàng bằng chiêu kiếm đó.
Hơn vạn thanh kiếm trên Tàng Kiếm phong cùng kêu vang lên, Tàng Kiếm phong rớt xuống như diều đứt dây, va thẳng về phía Tàng Kiếm các.
Ầm!Cửa lớn Tàng Kiếm các đổ nát, Tàng Kiếm phong vặn vẹo một hồi rồi biến mất không thấy tăm hơi tựa như lao vào trong cửa rồi.
Lúc này, các trưởng lão kiếm chủ mới dồn dập bừng tỉnh, trái lại ma niệm trong lòng sụt giảm đi nhiều, chung quy thì việc dùng ma chủng khống chế lòng người cũng không thể dài lâu, bọn họ nhìn cảnh tượng thảm thiết của Tàng Kiếm cung mà còn hoàn hồn được từ trong nỗi hoảng sợ.
Dưới sự chiếu rọi của một vòng sáng trắng, Tàng Kiếm Phong lại từ từ bay lên, kéo theo là toàn bộ Thiên Địa kiếm cảnh cùng bay lên.