Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1795 - Chương 1806: Sư Đệ

Chương 1806: Sư Đệ

Trưởng lão Thiên Địa lớn tiếng uy hiếp trong nỗi hoảng sợ.

“Ha ha, ngươi chỉ là trở ngại cuối cùng thôi.

Bây giờ thì đám người hầu của ta đâu, chặt đứt mọi xiềng xích cho ta, ta sẽ cho các ngươi sức mạnh lớn hơn!”Giọng nói vặn vẹo bất thường của Tiên Khí kiếm hồn vang lên trong đầu tất cả trưởng lão kiếm chủ, tràn ngập sức mạnh mê hoặc kỳ dị, tựa như tiếng lòng của chính bọn họ, ngay sau đó ma chủng bạo phát trong nháy mắt, ma tính lan tràn nhanh chóng.

“Ngươi…”Trưởng lão Thiên Địa cũng nghe được giọng nói đó, tựa như Tiên Khí kiếm hồn đang cười nhạo hắn ngu xuẩn, mà hiện tại đang luyện hóa đến đoạn quan trọng nhất, muốn dứt ra cũng không phải một chốc là xong.

Cheng! Doãn Tiêu Sầu lập tức rút Đoạn Thủy Kiếm ra, chém về phía xiềng xích gần nhất, các trưởng lão kiếm chủ đều dồn dập ra tay giống như gặp ma vậy.

Đốm lửa bắn tung tóe phối hợp với ánh chớp lập lòe.

Chu Thông và mấy vị trưởng lão khách khanh đứng dậy cùng nhìn cảnh tượng khủng bố này, sau đó lập tức chạy trốn bằng tốc độ nhanh nhất không chút do dự.

Trưởng lão Thiên Địa lại không thể động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn, một khi mất đi Thiên Địa kiếm trận cầm cố, Tiên Khí kiếm hồn chỉ dựa vào kiếm ý phản phệ cũng giết được hắn.

Lẽ nào lần này thực sự đánh cược thua?Đúng vào lúc này, một luồng ánh kiếm lao ra khỏi mặt đất, Địa trưởng lão vung tay áo lên, tất cả trưởng lão kiếm chủ đều bị quét bay ra ngoài.

“Sư đệ!”Thiên trưởng lão vừa ngạc nhiên mừng rỡ, có một vị đại kiếm tu ở đây thì trò hề của Tiên Khí kiếm hồn chẳng có tác dụng gì hết:“Tiên Khí, ngươi đã dùng hết lá bài tẩy rồi, nhưng ta vẫn cho ngươi một cơ hội, để ta luyện hóa đi!”“Dùng hết lá bài tẩy? Cho ta cơ hội? Ha ha ha ha!”Một vị trưởng lão khách khanh vừa mới lao ra Vân Hải thì bị nuốt chửng, nhai đến nát tan.

Chu Thông bỗng nhìn lại, chỉ thấy một con châu chấu khổng lồ to như ngọn núi đang phá tan Vân Hải bằng tốc độ khó mà tin nổi.

“Phi Thiên Hoàng Vương!”“Xong!”Chu Thông không khỏi nín thở, máu khắp người như đông cứng, bởi vì Phi Thiên Hoàng Vương mà muốn giết bọn họ thì dễ như trở bàn tay, chỉ cần thời gian một hơi thở thôi.

Nhưng đôi mắt kép lạnh lẽo kia chỉ liếc mắt nhìn hắn một cái đã vỗ cánh bay nhanh xuống phía dưới, gạt ra mây khói trắng đen đan xen.

Chu Thông hô hấp lại bình thường, trong lòng kinh ngạc:“Vì sao Phi Thiên Hoàng Vương lại gấp gáp như vậy!”Sau đó hắn thoáng thấy được bức đồ đằng một vị ma tộc in trên tấm lưng rộng lớn khô vàng, trong yêu khí pha lẫn ma khí dày đặc.

Hắn bất chấp nhân quả là gì, nhanh chóng cắn đầu lưỡi rồi phun một ngụm máu tươi lên trên Lôi Cức kiếm, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất phá không mà đi.

“Phi Thiên Hoàng Vương!”Nhị lão Thiên Địa đồng thanh hô lên đầy kinh ngạc, sao nó lại tới đây?Tàng Kiếm phong chính là trung tâm của Thiên Địa kiếm trận, vừa có thể trấn áp Tiên Khí kiếm, vừa có thể dùng sức mạnh của nó để đối kháng kẻ địch bên ngoài, vốn là một thiết lập xảo diệu, nhưng trưởng lão Thiên Địa lại rơi vào thế giằng co với Tiên Khí kiếm hồn vì muốn luyện hóa Tiên Khí kiếm, từ đó khiến Thiên Địa kiếm trận mất đi nòng cốt.

Vậy nên Phi Thiên Hoàng Vương đột phá kiếm trận dễ như ăn cháo, lơ lửng trên bầu trời Tàng Kiếm cung với đôi cánh vỗ liên hồi, che chắn bầu trời đầy mưa gió.

Tiên Khí kiếm hồn nói:“Con rệp nhà ngươi đến thật chậm, thiệt thòi cho ta lãng phí nhiều sức lực để kiểm soát thời cơ như vậy!”“Câm miệng, ngươi muốn tiếp tục bị vây hãm ở chỗ này sao?”Phi Thiên Hoàng Vương gào thét.

“Vậy ngươi muốn gánh vác thù hận mãi mãi sao? Con rệp nhỏ yếu nhà ngươi cần sức mạnh của ta, vì thế bất kể ta sỉ nhục ngươi như thế nào thì ngươi cũng đều phải nhẫn nại, bởi vì nếu so sánh với thù hận thì chút nhục nhã đó quả thực nhỏ bé không đánh kể! Chỉ là chúng ta đều bị vây khốn, nên ta không khỏi nảy sinh chút đồng tình với ngươi, ha ha ha ha, đến đây đi, thả ta ra đi, để người trong thiên hạ đều phải trả giá thật lớn!”Phi Thiên Hoàng Vương cắn răng một cái, nếu không phải không còn cách nào khác thì hắn tuyệt đối không chịu thả thanh kiếm này ra, nhưng đúng vào lúc này thì bóng dáng Linh Vương Kim Thiền độ kiếp truyền đến qua vài đôi mắt kép, hàng ngàn bức vẽ trùng chồng lên nhau, rít gào ầm ĩ:“Kim Thiền!”Đôi cánh làm dấy lên cuồng phong nhổ tận gốc mấy cây đại thụ, lôi đình điên cuồng gào thét xé rách hư không.

“Sư đệ ngăn hắn lại, không có bầy côn trùng hộ giá thì thực lực của hắn không mạnh hơn yêu vương bình thường là bao!”Thiên trưởng lão nói.

“Vạn Kiếm quyết!”Tay Địa trưởng lão bấm kiếm quyết, nhìn chăm chú vào Phi Thiên Hoàng Vương, bên cạnh chợt xuất hiện trăm nghìn ánh kiếm sẵn sàng tấn công.

“Cút!”Phi Thiên Hoàng Vương rít lên một tiếng, ma khí cuồn cuộn bùng nổ trong thân thể, chỉ thấy thân hình vốn cao lớn của nó lại biến lớn hơn một vòng, trên thân thể khô vàng bị nhuộm một tầng màu đen kịt, từng chiếc gai xương nhô ra, trông càng thô bạo dữ tợn.

Bình Luận (0)
Comment