Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 180 - Chương 180: Tiên Thiên Cao Thủ

Chương 180: Tiên Thiên Cao Thủ - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 180: Tiên Thiên Cao Thủ


Tiểu An tình nguyện cùng hắn tìm từ từ, chầm chậm mà tìm, tìm được thì gϊếŧ, không tìm được cũng không cần sốt ruột. Chẳng qua nhìn hắn nóng lòng như vậy, không muốn hắn buồn phiền vì chuyện của mình nên mới đưa ra một ý kiến.

“Hay là chúng ta nghĩ cách để họ tụ tập lại cùng một chỗ đi!”

Lý Thanh Sơn nghe xong thì rất khâm phục, nếu có thể mời họ đến một chỗ nào đó rồi một lưới bắt hết có phải tốt hơn việc đi tới cửa tìm từng tên một hay không. Muốn bắt được quái, đương nhiên là phải dẫn dụ nó ra rồi, đạo lý đơn giản như vậy mà sao mình lại không nghĩ ra.

Lý Thanh Sơn sờ sờ đầu Tiểu An:

“Không nhìn ra trong đầu ngươi cũng có mưu kế cơ đấy.”

Tiểu An không chịu nổi lời khen này, thẹn thùng cúi đầu.

Sau khi Lý Thanh Sơn được gợi ý như thế thì mạch suy nghĩ bắt hoạt động sôi nổi, sau đó hắn tìm kiếm trong tài liệu của nhiệm vụ một hồi, cuối cùng cũng tìm được một cái tên.

Thẩm Tích Hoa, ở trên một hòn đảo trong hồ lớn ở phía Nam, tự xưng là Tích Hoa đảo chủ, là một người phong lưu tự thưởng*, bản tính da^ʍ dê, căn cứ theo điều tra thì chính là da^ʍ tặc hái hoa năm xưa từng phạm hơn mười mười vụ án. Tu vi của người này cũng là cao nhất trong số hai mươi bảy nhiệm vụ của Lý Thanh Sơn, Luyện Khí tầng thứ nhất, cực kỳ có danh vọng ở trong hắc đạo, được đánh giá là có mối giao thiệp rộng.

*tự đánh giá cao bản thân với tài năng tuyệt vời và phong thái đặc biệt.

Đối với Ưng Lang vệ mà nói, họ hoàn toàn mắc kẹt trong cảnh ăn thì vô vị mà bỏ thì tiếc*, nhưng lại có thể đánh bại tất cả những người tập võ, có thể nói là cao thủ của khe hở sinh tồn.

*Làm thì không được gì nhiều, mà bỏ thì tiếc, hình dung hoàn cảnh tiến không được lùi không xong, do dự không thể làm gì.

Lý Thanh Sơn tự nói:

“Tiền Diên Niên tổ chức một buổi sinh nhật mà có thể mời được nhiều người đến chúc thọ như vậy, tuy rằng ngươi yếu hơn chút nhưng chắc cũng không quá kém. Hiện tại ta chỉ cần số lượng, không cần chất lượng.”

Đương nhiên, có lẽ không kịp tới cái sinh nhật kia, nhưng vẫn còn vài lý do như cưới vợ, sinh con mà! Không có lý do thì tạo cho hắn cái lý do, sau đó mời thật nhiều cao thủ hắc bảng đến tham gia buổi tiệc.

Khóe miệng Lý Thanh Sơn dần hiện ra nụ cười, nói không chừng còn có rất nhiều thu hoạch ngoài ý muốn đấy!

Trấn Ngân Sơn, ngày thứ ba sau khi Lý Thanh Sơn rời đi.

Ban đêm, canh một.

Trong sương mù dày đặc, một chiếc xe ngựa lộng lẫy chậm rãi chạy tới, bánh xe lăn trên con đường đá xanh nhưng không tạo ra tí tiếng động nào, tựa như cách một tầng bọt biển, im lặng dừng trước cửa đổ phường Cát Tường.

Một thiếu niên mặc đồ đỏ đi xuống từ xe ngựa, ngẩng cao đầu tiến vào trong đổ phường.

Mặc dù Sở Cát Tường không còn, nhưng chỉ có hai trong số năm tên đầu mục dưới tay hắn chết trong đêm hôm đó, ba tên còn lại đang giúp hắn trông coi vùng mỏ và các sản nghiệp khác, cho nê tránh được một kiếp.

Lúc này, mỗi người đều dẫn theo thuộc hạ của mình đến cùng thảo luận kịch liệt xem nên chia miếng mỡ béo bở mà Sở Cát Tường để lại cho mấy tiểu thϊếp của hắn thế nào, ba người cùng cười phá lên, bầu không khí vẫn khá hòa hợp, nhìn chung cũng tương đối hài hòa.

Nhưng khi bàn đến quyền sở hữu đổ phường Cát Tường ngày ngày thu đấu vàng này thì mọi người đều thay đổi sắc mặt ngay lập tức, tranh giành rất kịch liệt, gần như muốn rút đao ra chém nhau vậy.
Lúc này, thiếu niên mặc đồ đỏ đi vào trong đổ phường, trông dáng người có vẻ gầy, không có bất kỳ biểu hiện nào của việc luyện võ hoặc luyện khí, nhưng hắn lại rất kiêu ngạo, đương nhiên cũng chẳng có chút thiện ý gì.

“Thỏ con từ đâu tới, nơi này không phải chỗ ngươi nên đến, mau cút ra ngoài nhanh!”

Người kia còn chưa dứt lời thì đầu đã rơi xuống bả vai, trên mặt vẫn tràn đầy vẻ kinh ngạc, không biết vì sao thế giới bỗng nhiên đảo lộn lên.

Lúc này mới nghe thấy một tiếng hừ khinh bỉ được truyền ra từ trong xe ngựa ở bên ngoài đổ phường, một ngón tay gầy gò vươn ra ngoài rèm xe.

Thiếu niên mặc đồ đỏ quay đầu lại cười rồi nói một tiếng:

“Cảm ơn nương nương.”

“Tiên Thiên cao thủ!”

Ba tên đầu mục đều khϊếp sợ đến tái mặt, hơn nữa còn là Tiên Thiên cao thủ siêu đến mức họ không thể nào tưởng tượng được.
Còn môn đạo chân chính, có lẽ chỉ có Luyện Khí Sĩ đã mở Khí Hải như Trác Trí Bá mới có thể gϊếŧ người bằng cách trực tiếp phóng chân khí ra hơn mười trượng, dù cho là cao thủ Luyện Khí tầng thứ sáu thì cũng phải mượn linh khí mới có thể làm được.

Việc này và chuyện vận dụng thuật pháp lại là hai khái niệm khác nhau, Lý Thanh Sơn sử dụng loại thuật pháp thích hợp thì cũng có thể tấn công ra xa như vậy, nhưng việc vận dụng chân khí thì ba trượng đã là giới hạn cao nhất, hơn nữa chỉ có thể dùng để đánh người, chứ không thể chém được đầu người. Đối với Luyện Khí Sĩ tầng thứ hai thông thường thì một trượng đã được tính là không tệ.

Suy cho cùng, nếu như uy lực của nó tương tự như việc vận dụng chân khí trực tiếp thì Luyện Khí sĩ việc gì phải hao phí sức lực sáng tạo ra thuật pháp, rồi lại nhọc nhằn khổ sở ngưng tụ chân khí thành thuật pháp làm gì?
Bình Luận (0)
Comment