Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 181 - Chương 181: Chỉ Cần Bà Bà Yêu Chúng Ta

Chương 181: Chỉ Cần Bà Bà Yêu Chúng Ta - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 181: Chỉ Cần Bà Bà Yêu Chúng Ta


Một giọng nói già nua sức bén truyền ra từ trong xe ngựa:

“Hắn hỏi cái gì, các người trả lời cái đó? Không biết thì đo điều tra, không có được đáp án thì các ngươi đều phải chết.”

Tất cả những người ở trong đổ phường đều run rẩy một hồi, thiếu niên đồ đỏ lấy một bức tranh ra và hỏi:

“Người tới đổ phường vào buổi tối hôm đó là hắn phải không?”

Gương mặt trên bức tranh giống y như thật, chính là Lý Thanh Sơn.

Một lát sau, thiếu niên đồ đỏ trở về bẩm báo:

“Nương nương, xác định người kia chính là Lý Thanh Sơn, nhưng hắn đã rời khỏi trấn Ngân Sơn, không biết đã đi đâu?”

“Có lẽ đi tới sơn cốc Cự Lộc rồi!”

Cứ như hoàn toàn nắm được hành tung của Lý Thanh Sơn vậy.

“Vậy chúng ta mau chóng lên đường đi!”

“Thật là sốt ruột.”

Lần này là một bàn tay già nua duỗi ra khỏi rèm xe, móng tay dài được bôi đỏ tươi trông hơi quỷ dị.

Trong đổ phường vang lên một loạt tiếng kêu thảm thiết, một thanh trường đao bình thường bỗng nhiên khua loạn nhằng nhịt khắp nơi, từng tia bạch quang xẹt qua gϊếŧ chết tất cả những người ở trong đổ phường.

Dùng công cụ gϊếŧ người vẫn đơn giản hơn là dùng chân khí gϊếŧ người, đương nhiên nếu như là linh khí thì lại càng đơn giản hơn.

Tất cả mọi người trong đổ phường đều biết võ công, ba tên đầu mục còn lại cao thủ hạng hai, nhưng lại không thể phản kháng chút nào khi đối mặt với trường đao không chỗ nào không lọt này.

Chỉ trong vài giây, cảnh tượng trong dổ phường đã thành thây ngã đầy đất, lúc này trường đao mới “lạch cạch” rơi xuống đất.

Thiếu niên mặc đồ đỏ hơi kinh ngạc, chỉ nghe thấy giọng nói già nua trong xe ngựa vang lên:

“Sỉ nhục Kiệt nhi của ta mà còn muốn sống?”

Bỗng nhiên thiếu niên mặc đồ đỏ lộ ra vẻ mặt cực kỳ hạnh phúc, sau đó đi lên xe ngựa và nhào vào trong lòng một bà lão.

Bà lão kia cũng mặc một bộ đồ đỏ, tóc trắng phơ, dung nhân tiều tụy, nhưng lại ôm lấy thiếu niên tuấn tú kia tựa như tình nhân, hơn nữa trong xe không chỉ có mỗi hai họ mà còn có ba thiếu niên nữa, tất cả đều trẻ và tuấn tú giống với thiếu niên áo đỏ kia.

Mọi người trong đó oán hận nói:

“Bà bà bất công, chỉ cưng chiều Kiệt nhi.”

Kiệt nhi đáp lại:

“Chúng ta đã nói cả đời cùng hầu hạ bà bà, không cho phép ngươi ghen. Nương nương, chuyện như này cần gì ngài tự mình đi tra, tùy tiện pháo một đệ tử Hình đường đến chẳng phải là được rồi sao.”

“Có lẽ chuyện của Vân Vũ lâu ở thành Gia Bình có liên quan đến người này, người có thể im hơi lặng tiếng gϊếŧ chết Triệu Lương Thanh thì ít nhất cũng phải đạt Luyện Khí tầng thứ sáu, nếu như phái đệ tử bình thường đến cũng chỉ là đi chịu chết, lão ở lại Thanh Hà cũng vô vị, ra ngoài giải sầu cũng tốt.”

Đại danh của bà ta là “Tây Môn bà bà”, nhưng không phải họ Tây Môn, thực chất

Vân Vũ môn có bốn môn, có bốn vị bà bà Đông Tây Nam Bắc, mỗi một vị đều là cường giả đả thông kỳ kinh bát mạch*, đạt tới Luyện Khí tầng thứ chín.

*gồm Đốc mạch, Nhậm mạch, Trùng mạch, Đới mạch, Dương Duy mạch, Âm Duy mạch, Âm Nghiêu mạch, Dương Nghiêu mạch.

Từ lâu đã không có ai ở trong môn dám gọi tên của bà, mà người ngoài môn cũng dần dần quên mất tên thật của bà, chỉ còn lại một thân phận được tôn xưng thành tên gọi, đó chính là Tây Môn bà bà.



Thiếu niên vừa mới oán giận nói:

“Chẳng lẽ là do thấy tên Lý Thanh Sơn kia cường tráng nên bà bà mới nảy sinh tư tâm, bà bà đã có chúng ta rồi, cũng không thể đào hoa quá được.”

Hoàn toàn giống như đám tình nhân đấu võ mồm, hơn nữa ánh mắt của mấy thiếu niên nhìn về phía Tây Môn bà bà cũng đều hiện ra sự quý mến say mê từ tận đáy lòng, không hề có chút miễn cưỡng nào, tựa như nam nhân ở thành Cổ Phong nhìn thấy hoa khôi Phù Dung vậy.
Chỉ có mị thuật Phù Dung thuộc Luyện Khí tầng thứ hai mới có thể làm cho người bình thường thường điên cuồng lên, khiến cho Luyện Khí sĩ phải dè chừng, mà Tây Môn bà bà đã đến Luyện Khí tầng thứ chín, sức mạnh của mị thuật kia há là thứ mà mấy thiếu niên phàm nhân có thể chống lại. Đám Luyện Khí sĩ đều dốc hết toàn lực để thỏa mãn tất cả du͙ vọиɠ của bản thân mà.

Tây Môn bà bà sủng nịch nói:

“Được rồi, ta vừa gặp thì lập tức gϊếŧ hắn.”

“Chỉ cần bà bà yêu chúng ta, có nam nhân khác thì có quan hệ gì đâu? Mọi người đều là huynh đệ tốt.”

Xe ngựa chầm chậm di chuyển cùng với những âm thanh gợϊ ȶìиᏂ, im hơi lặng tiếng, nghiền qua con đường lát đá, nhìn kỹ thì mới phát hiện giữa bánh xe và mặt đá có một khe hở rộng khoảng một tấc, tựa như một lớp đệm không khí vậy.
Móng ngựa và mặt đường cũng như vậy, có một vài phù văn đang lặng lẽ lấp lóe, vốn là ngựa tốt ngày đi ngàn dặm kéo xe, vậy mà kéo theo xe ngựa hoa mỹ kia lại tựa như hoàn toàn không phải chịu chút lực nào, phóng đi vun vυ"t với tốc độ khó mà tin nổi.

Bình Luận (0)
Comment