Chương 182: Có Người - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 182: Có Người
Để lại một đổ phường Cát Tường chất đầy thi thể, sau đó các quản sự nhỏ của bọn thuộc hạ mục đầu sẽ tiến lên, bắt đầu một vòng tranh luận mới, tựa như cỏ dại sinh sôi cuồn cuộn không ngừng vậy. Hoặc là sẽ có người bên ngoài gia nhập vào, sau đó chém gϊếŧ, xung đột, đó chính là cái gọi là giang hồ.
Lý Thanh Sơn sẽ đi sơn cốc Cự Lộc, bởi vì bọn mã tặc khó có thể được vị Tích Hoa đảo chủ kia mời, bởi vì dựa theo những gì tư liệu thể hiện thì đám mã tặc này đều là một đám người có huyết thống Man tộc tạo thành, người nào cũng đều có râu ria rậm rạp màu tím.
Hơn nữa dù có được vị Tích Hoa đảo chủ kia mời thì những tên mã tặc này cũng không thể cưỡi ngựa đến đảo, vì vậy hắn phải lo liệu xong chuyện này rồi lại nói.
Mã tặc rong ruổi trên cánh đồng hoang rộng lớn vốn không có chỗ ở cố định, sơn cốc Cự Lộc chỉ là một trong những nơi bọn họ nghỉ lại mà thôi.
Khi Lý Thanh Sơn cảm nhận được thì lại… chẳng thấy một cái gì. Hắn cũng không từ bỏ như vậy, mà nằm nhoài trên đất và hít hít cái mũi cẩn thận phân biệt dấu vết trên mặt đất, tựa như một con dã thú nhạy bén lanh lợi.
Vào lúc thân thể yêu ma dần dần trở nên mạnh mẽ, thế giới ở trong mắt hắn cũng ngày càng trở nên muôn màu muôn vẻ, tràn ngập cảm giác về lập thể và cảm giác về tốc độ, loại bản lĩnh lần theo dấu vết này gần như đã trở thành bản năng.
Mùi và dấu vết vẫn còn rất mới chứng tỏ bọn họ cũng chưa đi xa, mà trên dấu vết cho thấy đội mã tặc này có ít nhất hai trăm người, khiến cho hai mắt Lý Thanh Sơn sáng lấp lánh lên.
Sau đó hắn lập tức lên đường, chân khí ở dưới bàn chân giúp hắn bước qua đám cỏ dại cao bằng người, bay nhanh dưới bầu trời đêm màu hổ phách lúc hoàng hôn, nửa canh giờ đã đi được trăm dặm, cuối cùng cũng tìm thấy đám mã tặc kia.
Trong khói bụi, đám mã tặc gào thét công về phía thương đội, đám lái buôn miễn cưỡng ngăn cản và phòng ngự, nhưng trong con ngươi vẫn khó nén nổi nỗi sợ hãi khi đối mặt với tiếng vó ngựa ầm ầm, loan đao phản chiếu ánh sáng trắng như tuyết chói mắt.
Bỗng nhiên có người nói:
“Đó là gì?”
Một luồng bụi mù bay nhanh đến từ phía Tây Bắc, xen vào trong đội ngũ mã tặc, một bóng người nhảy lên thật cao thoát ra khỏi bụi mù và đáp xuống chỗ ngồi của thủ lĩnh mã tặc.
Lý Thanh Sơn đạp ở trên yên ngựa, một bàn tay đè lại đầu của tên thủ lĩnh đám mã tặc, một tay thì dắt dây cương, sau đó mạnh mẽ quay đầu ngựa lại lướt qua bên cạnh thương đội trong nháy mắt, đám lái buôn dồn dập ngẩng đầu lên, lập tức thấy thiếu niên với tình thần phấn chấn, mà biểu cảm trên mặt hắn tựa như thứ hắn đang nắm trong tay không phải là đầu của tên thủ lĩnh mã tặc mà là một tảng vàng lớn vậy.
Có người lẩm bẩm:
“Đó là một người!”
Đám mã tặc vừa gào thét vừa cuống cùng đuổi tới, không quan tâm đến thương đội mà lo đi cứu thủ lĩnh của mình.
Từ đó về sau, không còn ai nhìn thấy mã tặc Cự Lộc với hung danh hiển hách nữa.
Sau khi chạy đến một mảnh đất hoang dã vô biên, Lý Thanh Sơn đập tay phải xuống khiến cho đầu tên thủ lĩnh mã tặc đập vào trong bụng hắn ta, sức lực khổng lồ truyền đến thân ngựa vang rền cả đất.
Đám mã tặc chạy tới thì bóng dáng Lý Thanh Sơn đã biến mất, bỗng nhiên bọn họ ngẩng đầu lên, hình ảnh đống lửa từ trên trời giáng xuống tràn đầy tầm mắt.
Con số dao động, 755.
Vào ngày thứ hai khi Lý Thanh Sơn rời khỏi sơn cốc Cự Lộc thì xa ngựa chạy đến.
Lại là thiếu niên mặc đồ đỏ kia xuống xe đi điều tra:
“Bà bà, hắn không ở đây.”
“Tiểu tử kia cũng nhanh chân đấy.”
Tây Môn bà bà mở một tấm bản đồ khổ vuông ra rồi chỉ vào một điểm ở trên đó:
“Đi, tới chỗ này.”
Đó chính là lộ trình mà Lý Thanh Sơn đã lên kế hoạch ngay từ ban đầu, chứng tỏ bà ta rõ như lòng bàn tay nhiệm vụ mà Lý Thanh Sơn sắp phải chấp hành.
Nhưng mấy thiếu niên kia lại muốn từ bỏ, họ phàn nàn rằng dọc đường di quá tẻ nhạt, quen với cuộc sống phóng túng ở phủ Thanh Hà rồi, giờ không thích đi đường dài bôn ba như vậy.
Tây Môn bà bà sủng nịch nói:
“Được rồi, đợi đến tòa thành tiếp theo thì chúng ta sẽ nghỉ ngơi một chút.”
Khi tận mắt nhìn đến vũng nước nhỏ trên bản đồ thì mới thấy đó là một đại trạch sương khói mênh mông.
“Chính là chỗ này, tên này cũng thật biết hưởng thụ.”
Lý Thanh Sơn cất tấm bản đồ đi, dõi mắt trông ra xa, tầm nhìn xuyên qua nơi sâu trong làn sương mù, có thể thấy loáng thoáng một hòn đảo, trên hòn đảo có liễu xanh râm mát và tường đỏ ngói xanh thấp thoáng.
Hồ lớn tiếp giáp với thành quách, cảnh sắc hợp lòng người lại rất tiện lợi, thật sự là một nơi tốt để bảo dưỡng tuổi thọ, có điều nghĩ đến người như vậy mà cũng đến tận hưởng thì lòng Lý Thanh Sơn lại cảm thấy vô cùng khó chịu, sau đó liếʍ liếʍ môi, kèm theo đó là vẻ dữ tợn và sảng khoái của yêu mà khi tưởng tượng đến cảnh họ tắt ngấm nụ cười.