Vân Hải đen như mực, Mặc Hải Long Vương bay vút như con thoi, lúc ẩn lúc hiện, hắn cuồn cuộn trong Vân Hải rồi lao về phía Tàng Kiếm Phong.
Lý Thanh Sơn khẽ bước trong hư không một cách từ tốn, không nhanh cũng không chậm, mỗi một bước tiến lên là thân hình của hắn lại tăng lên gấp mười lần, hư không bị chấn động và phát ra những tiếng vang vọng giống như tiếng trống trận, mỗi lúc một lớn hơn!Lúc này trong lòng tứ đại Tăng Vương đã yên tâm, có chỗ dựa mạnh mẽ như vậy thì không có gì phải sợ hãi nữa.
Bây giờ họ lại cảm thấy vô cùng hoang đường, Thiên Long Thiền bài trừ yêu tộc, nhưng đến cuối cùng lại cần đến hai đại Yêu Vương đến giải cứu.
Sắc mặt của Vô Úy Tăng khẽ thay đổi, hôm nay thiên hạ đại loạn, bất cứ lúc nào Ma Vực cũng có thể tiến đến xâm lược với quy mô lớn, tất cả những thứ trước mắt hiện giờ mới chỉ là khúc dạo đầu mà thôi.
Ngay lúc này, việc loài người và loài yêu mâu thuẫn với nhau chỉ là chuyện thứ yếu, nếu không thể tập trung được hết toàn bộ lực lượng của thế giới này thì e là Thiên Long Thiền nên thay đổi sách lược, nếu không sẽ đi vào vết xe đổ của người khác.
Lý Thanh Sơn không khỏi có chút xúc động, thế sự đúng là biến hóa khôn lường, hắn không ngờ kẻ thù lớn nhất lại trở thành trợ thủ đắc lực nhất, Mặc Hải Long Vương quả nhiên là trợ thủ hàng đầu.
Trên mặt Thiên Trưởng Lão không hiện lên chút sợ hãi nào, hắn bĩu môi nói:“Thật đáng tiếc, ngươi vẫn không thoát khỏi được ý chí của lão già đó, trông vẻ bề ngoài thì nhìn ngươi như một con rồng, nhưng thật ra người là một con chó, không, thậm chí còn không bằng một con chó, nếu là chó thì vẫn có thể sủa vài tiếng theo ý muốn của mình, còn tất cả những hành động của ngươi đều là bắt bước một cách vụng về mà thôi.
”“Dù là rồng hay là chó, cũng không đến lượt ngươi đánh giá! Vậy kiếm ý của ngươi là từ ý chí của ai?”Mặc Hải Long Vương hỏi ngược lại bằng giọng uy nghiêm và oai phong, như thể một con rồng thật sự.
“Thật nực cười, có lẽ ngươi cũng biết người luyện ra ta đã chết như thế nào, bây giờ ta vẫn còn nhớ mùi máu của hắn.
Ngược lại ngươi thử giết lão già đó cho ta xem, dù là lào già đó cũng không có cách nào thay đổi được kiếm ý của ta!”Thiên Trưởng Lão ngạo nghễ nói.
“Phải phản bội chính mình để chứng minh sự tồn tại sao? Đúng là một kẻ đáng thương! Nếu ngươi thực sự là một người luyện kiếm thì đã sao, có thể chính minh rằng ngươi không phải do tự tay hắn tạo ra sao? Chẳng lẽ ngươi mạnh hơn một con chó sao? Nếu như một con chó từ chối thừa nhận việc hắn là chó, chỉ có thể trở thành một con chó điên mà thôi!”Lý Thanh Sơn lắc đầu tỏ ý không đồng tình.
“Là ngươi.
Ta sẽ khiến ngươi phải hối hận!” Thiên Trưởng lão giống như bị xát muối vào vết thương hở, sắc mặt trở nên méo mó vặn vẹo.
Thiên Địa Kiếm Cảnh xuất hiện một trận hỗn loạn, hắn co rút lại rồi lùi về phía sau giữa Vân Hải đen kịt đang dâng lên.
Mặc Hải Long Vương như có điều suy nghĩ, mỗi khi có một ý nghĩ nào đó xuất hiện, hắn đều phải cân nhắc xem đó có phải xuất phát từ bản thân mình hay không.
Điều này quả thực là một quá trình cực kỳ đau khổ, từ sau khi những “Tử vật” của bọn họ bắt đầu phát huy trí tuệ thông minh, việc làm thế nào để sống chung với suy nghĩ “bẩm sinh” trở thành vấn để lớn nhất, bất luận là thuận theo hay phản khắng đều tồn tại những mâu thuẫn rất lớn.
Thoạt nhìn Lý Thanh Sơn là một “sinh linh”, nhưng lại có thể nói ra câu mấu chốt của vấn đề như vậy, quả thực thể không tin được với độ tuổi này mà có được tu vi như vậy, xem ra đây không chỉ là một cuộc gặp gỡ bất ngờ.
"Bớt nói nhảm đi!"Thân hình của Lý Thanh Sơn đã đạt tới hơn 700 thước, hắn vung thanh Mạt Lộ Cuồng Hoa Đao một cách hung hãn chém về phía Tàng Kiếm Phong, trong đao cương ẩn chứa một lực chấn động, nó để lại một đường màu đen, dường như đến hư không cũng bị chém thành màu đen.
“Chết!”Khuôn mặt của Thiên Trưởng Lão ngày càng hung dữ.
Hai tay đột nhiên mở ra, tai, mắt, miệng, mũi bắn ra một tia ánh sáng của kiếm rồi hợp thành một, trong nháy mắt đã xuyên qua lồng ngực của Lý Thanh Sơn, sau đó xuyên thấu qua những đám mây màu đen rồi mới tiêu tán.
Dường như hắn không có thời gian phản ứng, da dẻ và máu thịt dễ dành bị tiêu biến , chỉ lộ ra xương cốt, nhưng sau đó cũng run rẩy rồi hòa tan trong ánh sáng của kiếm.
Lý Thanh Sơn mặc nhiên không để ý tới, hai tay nắm chặt chuôi đao, chém vào trong Thiên Địa Kiếm Trận.
Vô số những cây trường kiếm vỡ vụn khi chạm vào lưỡi đao, tuy rằng thế kiếm đã vì vậy mà chậm đi rất nhiều, nhưng nó không bất động một chỗ mà hung hăng chém về phía Thiên Trưởng Lão.