Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1804 - Chương 1815: Truyền Âm“Đương Nhiên Ta Biết Điều Đó, Có Cảm Ơn Hay Không Là Do Ta, Không Liên Quan Gì Đến Ngươi.

Chương 1815: Truyền Âm“Đương nhiên ta biết điều đó, có cảm ơn hay không là do ta, không liên quan gì đến ngươi.

”Sở Liệt vương dửng dưng nói.

“Ha…hai người này!”Lý Thanh Sơn mỉm cười trong lòng, những hắn cũng hiểu rõ, đã đi đến được nước này thì ai cũng sẽ tự có chút kiêu ngạo, không tùy tiện giống như hắn.

Vì vậy mà một nhân vương, một yêu vương cùng với một tên nửa người nửa yêu không hẹn mà cùng đứng trên một chiến tuyến, mặc dù giữa họ vẫn còn tầng tầng mâu thuẫn.

Ba vị cường giả Thanh Châu tuyệt đỉnh hợp lực, hình như trận chiến này còn chút hồi hộp nào rồi!“Đám chết tiệt các ngươi…”Thiên trưởng lão ổn định thân hình, vẻ mặt càng ngày càng vặn vẹo không phải người, còn chưa nói xong.

“Thiên Thu Nhập Họa!”Long Vương Mặc Hải xoay tròn rồi bay vút lên, trời đất trắng xóa, ngoại trừ mây đen như giống như cùng với mặc long anh dũng bay vút ra thì tất cả cảnh vật khác đều biến thành màu trắng xám, dường như bày ra một bức tranh rộng lớn, trời cao biển rộng bao la từ cổ chí kim để được vẽ hết vào trong tranh.

“Mạt Lộ Cuồng Đao, Huyết Nguyệt Giáng Lâm!”Trong nháy mắt, Lý Thanh Sơn múa đao ngàn lượt, một vòng đao cương hình cung phá không mà tới, đỏ tươi như máu và rừng rực như lửa, như một vầng trăng máu từ trên trời giáng xuống, không thể nghịch chuyển, không gì ngăn cản được, trở thành một sự tồn tại sáng chói nhất trên bức tranh trắng xám.

Sở Liệt vương bay lên trời, “Xích Long vương” lại gầm thét giận dữ, chủ pháo ở đầu chiến hạm phun ra một đạo xích quang, dễ dàng tựa như là long hỏa thực thụ.

Vừa hủy diệt tất cả mọi thứ, đồng thời hắn xoay tay phải lại rồi giơ tiểu đỉnh cổ kính tang thương lên, bày ra một mảnh lĩnh vực ở chân trời, không những không mâu thuẫn với “bức tranh” của Long Vương Mặc Hải, mà trái lại còn tăng thêm một bậc uy lực cho nó.

Không truyền âm cũng không có sự trao đổi ánh mắt, Lý Thanh Sơn, Sở Liệt vương và Long Vương Mặc Hải cùng ra tay, nhưng phối hợp cực kỳ ăn ý, tựa như đã luyện tập cả ngàn vạn lần.

Khi bức tranh mở ra, Thanh Châu Đỉnh đè xuống, Thiên Địa kiếm cảnh lại có xu thế sụp đổ tan rã.

Vạn thanh trường kiếm cũng trở nên yếu ớt vô lực, hoàn toàn áp chế Thiên Địa kiếm trận, màu đen cũng theo đó mà lan tràn, nhuộm Tàng Kiếm Phong xanh đậm thành màu đen, dường như biến thành núi sông trong bức tranh.

Cùng lúc đó, Huyền Nguyệt cũng rơi xuống Tàng Kiếm phong, mãi đến tận khi xích quang hung ác oanh kích ở trên ngọn núi, mới lặng lẽ nứt ra một vết đao trơn nhẵn.

Vô số lỗ kiếm trên Tàng Kiếm phong bắn ra vô số đạo huyết quang, huyết nguyệt trong ngọn núi nổ tung, hóa thành trăm nghìn đạo đao cương cuồng liệt, như bẻ cành khô.

Chỉ một thoáng, trên Tàng Kiếm phong chằng chịt vết nứt, huyết quang dịch chuyển ở bên trong, rung chuyển kịch liệt tựa như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.

Lý Thanh Sơn nghĩ thầm:“Sau khi hai cường địch này giúp đỡ thì dường như trận chiến này trở nên đơn giản đến quá đáng.

”Bốn vị tăng vương ngước nhìn bầu trời còn như thủy mặc Sơn Sơn mà đều cảm thấy chấn động không gì sánh nổi, đây chính là uy lực một đòn hợp sức của họ, vừa nãy vẫn còn khó mà chống lại được Tàng Kiếm phong, giờ thì Tàng Kiếm phong lại gần như sụp đổ chỉ với một chiêu.

Đúng là có cường giả như vậy mới khiến công cuộc xâm lược của Ma Vực lần lượt thất bại.

Vốn dĩ họ còn định phối hợp với Sở Liệt vương để công kích Tàng Kiếm phong, chỉ là phản ứng thoáng chậm một chút nên lại xuất hiện tình cảnh thế này, nên cũng triệt để yên lòng, chuẩn bị bảo vệ Thiên Long thiền viện.

Nhưng đột nhiên Tàng Kiếm phong gần như sụp đổ lại biến lớn cấp tốc!“Dùng Huyết Tế Kiếm!”Thiên trưởng lão hợp song chưởng lại, y phục bay ra hóa thành bột mịn, da dẻ cũng nứt toạc theo, máu tươi bắn tung tóe hòa vào bên dưới Tàng Kiếm phong, giúp Tàng Kiếm phong lập tức vững chắc.

Nhưng mà toàn thân Thiên trưởng lão không có chút da nào, lộ ra cơ thể huyết nhục, lại không nhìn ra dáng dấp lúc trước, như ác quỷ bò ra từ huyết trì trong địa ngục, đây chính là nỗi bi ai của “kiếm nô”, bất cứ lúc nào cũng nên hi sinh tất cả vì “kiếm hồn”.

“Vạn Kiếm Quy Tông!”Thiên trưởng lão trồng cây chuối, một tay hung ác cắm vào trong Tàng Kiếm phong tựa như nắm chặt một thanh cự kiếm, ngàn thanh trường kiếm bay ngược về, Thiên Địa kiếm trận đột nhiên co rút lại, xoay chuyển cuồng liệt.

Tứ đại tăng vương hợp lực nghênh đón, nhưng Phạn Âm Tịnh Thế trận suy yếu đến cực điểm chỉ chống đỡ được một thời gian ngắn thì đã tuyên bố tan rã triệt để.

Khi đối mặt với cảnh tượng khủng bố giống như tai họa ngày hôm nay, bản năng nói cho họ biết phải tránh xa ngay lập tức, bằng không chắc chắn phải chết.

Nhưng dưới chân họ chính là căn cơ ngàn năm của Thiên Long thiền viện, cả tòa Đại Phật sơn trực tiếp bị Tàng Kiếm phong nổ ở phía trên đến mức muốn sụp đổ, các đệ tử đều phải chết vì núi lở, cho nên bốn người họ đều không động đậy gì.

Vô Úy tăng nói:“Hôm nay dùng thân tuẫn tự ! Không phụ thiền tâm, không phụ Phật ta!”

Bình Luận (0)
Comment