Ba vị tăng vương thì thầm theo:“Không phụ thiền tâm, không phụ Phật ta!”Kim quang chói lọi, tứ đại tăng vương đều hóa thành Kim Cang trăm trượng, giơ cao hai tay đón lấy Tàng Kiếm phong.
Ầm! Một tiếng nổ lớn vang lên, nhưng không oanh kích mãnh liệt như trong tưởng tượng, chỉ thấy bên cạnh có hai cây cột màu đen dựng thẳng, nhìn theo cây cột lên trên thì thấy là một vị Ngưu ma đầu đội trời chân đạp đất đang dùng cánh tay nâng cả tòa Tàng Kiếm phong.
“Thanh Sơn!”Bất Nộ tăng nói.
“Các ngươi còn không đi!”Lý Thanh Sơn nhếch nhếch khóe miệng, xương cốt trên người kêu vang răng rắc.
Dù hóa thành Ngưu Ma Biến và thi triển các loại thần thông Ngưu Ma, nhưng cũng khó mà chống chọi được với áp lực của Tàng Kiếm phong, xương cánh tay nát tan, cột sống gãy ngoằn ngoèo.
Máu thịt thì càng khỏi phải nói, hòa trộn với đất đá của Tàng Kiếm phong, hóa thành liệt hỏa mà bốc lên.
Chỉ thấy hắn móc đôi sừng trâu vào đỉnh núi, gắt gao chống đỡ, đôi móng trâu lún sâu xuống Đại Phật sơn, đầu Phật rạn nứt sụp đổ.
Vô Úy tăng cũng lộ vẻ xúc động, nghiêm mặt nói:“Chúng ta đều thiếu nợ ngươi một mạng!”Sau đó hắn cất cao giọng ra mệnh lệnh:“Các đệ tử nghe lệnh, mau chóng rút khỏi Đại Phật sơn!”Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng họ khó mà tiếp tục nhúng tay vào trận chiến này, gần như lệch một cảnh giới với Tàng Kiếm phong, chỉ có cường giả tuyệt thế đạt đến thiên kiếp thứ ba đỉnh phong như Long Vương Mặc Hải thì mới có thể liên thủ để phân cao thấp, những người khác tới cũng là chịu chết uổng.
“Đồ con rệp nhà ngươi, xem ta nghiền nát ngươi như thế nào!”“Thiên trưởng lão” nói, giờ cũng không phải là giọng hắn nói nữa, mà là toàn bộ Tàng Kiếm phong đang gào thét.
Ầm ầm ầm ầm, thân thể cao lớn của Lý Thanh Sơn gần như bị ép vào trong Đại Phật sơn, toàn thân phát ra tiếng xương cốt vỡ vụn liên miên, nhưng biểu cảm càng ngày càng kiên nghị, trầm giọng nói:“Tới!”Một tiếng rồng ngâm vang lên, mây đen bắt đầu tuôn ra và tập trung ở bên cạnh Lý Thanh Sơn, cùng nâng Tàng Kiếm phong lên, còn Long Vương Mặc Hải thì phi thân quấn quanh trên Đại Phật sơn.
“Ngũ Hành Điên Đảo!”Sở Liệt vương bước một bước lên Tàng Kiếm phong rồi vỗ một chưởng về phía Thiên trưởng lão.
Một tay Thiên trưởng lão xen vào trong Tàng Kiếm phong, một tay bấm thành kiếm quyết.
Mặc dù trong tay không có kiếm nhưng dường như nắm trọn cả Thiên Địa kiếm cảnh trong lòng bàn tay.
Kiếm chưởng giao chiến ngàn lần trong thời gian ngắn, mặc cho tư thế quái dị và thân hình không thể xê dịch, nhưng không hề rơi xuống thế hạ phong chút nào, dư âm còn làm dấy lên một trận bão táp.
Một chiếc đầu rồng to lớn màu đen vọt lên từ phía đông của Tàng Kiếm phong, nhào tới mà cắn.
Thiên trưởng lão chĩa kiếm vào Sở Liệt vương, đùi phải thì vặn vẹo theo một góc độ quỷ dị, hung ác đạp trên đầu rồng.
Đầu rồng bỗng hóa thành hình người, đó chính là vị Mặc Vô Ngân mà hắn từng gặp, chỉ thấy tên này vung tay áo một cách tiêu sái rồi chém một kiếm xuống.
Cheng! Một tiếng kim loại vang lên, máu thịt trên đùi phải Thiên trưởng lão bay sạch, xương đùi hóa thành mũi kiếm cản lại mũi kiếm.
Chân trái của hắn cũng xòe ra như vậy, ánh kiếm lóe lên.
Xích quang dồi dào mà Xích Long vương bắn ra bị chia làm hai, góc độ cũng theo đó mà biến hóa, chia ra đánh về phía Sở Liệt vương cùng với Long Vương Mặc Hải.
Sở Liệt vương đánh một chưởng ra, hư không trước mắt lập tức vặn vẹo, xích quang chếch ra bay về phía chân trời.
Thân hình Long Vương Mặc Hải bồng bềnh như mực, thong dong tránh né xích quang, bỗng một tiếng vang thật lớn truyền đến từ phía sau cách hắn mấy chục dặm, chỉ thấy một đám mây hình nấm phóng lên trời, vòng tròn sóng khí cuộn tung một đám mây đang lùi về phía chúng tăng.
Bốn vị tăng vương đều khó nén vẻ kinh ngạc, loại kiếm pháp này thực sự khó mà tin nổi, lúc nãy thua trong một chiêu tuyệt đối không phải ngẫu nhiên, thậm chí có thể nói là may mắn.
Trong Tàng Kiếm phong phát ra tiếng cười quái dị vặn vẹo, tràn ngập các loại cảm xúc hỗn loạn như phẫn nộ, sảng khoái, căm thù, ác độc.
khiến người ta khó mà nhận biết, tựa như tiếng cười ha hả của kẻ điên loạn, hiệu quả lại như ma âm rót vào tai.
Chúng tăng dồn dập ngã ra đất mà ôm đầu gào lên đau đớn, đám tăng vương thì vội vã thi triển Thiên Long Thiện Xướng mới giúp môn đồ đệ tử không đến nỗi mất mạng.
Trong gió lốc, Thiên trưởng lão hoàn toàn không còn hình người lấy một địch ba, đại chiến với ba đại cường giả tuyệt thế.
Ảo cảnh đan xen, biến ảo mê ly, khi thì là bức tranh khoáng đạt, khi thì là vạn vật Thanh Châu, nhưng trước sau vẫn không thể chôn vùi triệt đệ Thiên Địa kiếm cảnh.
Có Long Vương Mặc Hải và Sở Liệt vương hỗ trợ nên Lý Thanh Sơn cảm thấy nhẹ hơn nhiều, nhưng cũng chỉ là tương đối mà thôi.
Tàng Kiếm phong đè chặt trên người hắn khiến hắn gần như không thể động đậy, nuốt chửng máu thịt xương cốt của hắn, cánh tay hắn gần như biến thành một đống bùn nhão, dựa cả vào sức chống đỡ của thân thể.