Dù có sự giúp đỡ mạnh mẽ đến đây thì tu vi bản thân không đủ cũng chỉ là uổng phí, hắn chưa bao giờ là hạng người dựa dẫm vào người khác!“Ò!”Lý Thanh Sơn cúi đầu, hít sâu một hơi rồi phát ra một tiếng trâu rống thâm trầm, sau đó đầu trâu hung ác đánh về phía Tàng Kiếm phong!Thiên trưởng lão bỗng mở to hai mắt, không ngỡ hắn đã tới tình cảnh này mà còn có sức mạnh để phản kích, hơn nữa đòn phản kích này còn mạnh và liều lĩnh như vậy.
Ầm! Một tiếng nổ rung chuyển đất trời vang lên, Tàng Kiếm phong vỡ nát ầm ầm, một vòng sóng khí bao phủ ngàn dặm, vạn viên đá tảng bay vụt như mưa.
Xương sọ Lý Thanh Sơn vỡ tan, máu tươi giàn giụa đều hóa thành liệt hỏa cháy hừng hực, tựa như ý chí chiến đấu chưa bao giờ tắt.
Hắn đạp lên Đại Phật sơn đã sụp đổ hơn nửa, thân thể thẳng tắp mà ngẩng đầu gào thét:“Đến ép chết ta đi!”Chúng tăng ngóng nhìn Đại Phật sơn mà chợt dâng trào chí khí, khó tự kiềm chế!Sở Liệt vương và Long Vương Mặc Hải nhìn nhau, đều thấy được ý “quả là như thế” từ đối phương.
Ai có thể đoạt đi khí thế như vậy chứ, vì đây là sự kiêu ngạo của hắn!Uy lực nghiền nát Tàng Kiếm phong đánh bay mây đen cuồn cuộn, một tia nắng rơi xuống người Lý Thanh Sơn, chỉ thấy hắn nhìn chăm chú lên trời mà lặng lẽ nói:“Để ta xem bộ mặt thật của ngươi đi!”Một thanh “kiếm” cực kỳ quái dị lơ lửng trong ánh mặt trời, chuôi kiếm lồi lõm, thân kiếm cong queo vặn vẹo, nếu không có kiếm khí uy nghiêm đáng sợ kia thì gần như khó mà phán định đây là một thanh kiếm, tựa như là một phế phẩm luyện chế thất bại trong một đỉnh lô vậy, khiến cho người ta không thể cảm thấy thoải mái, tự nhiên sinh ra cảm giác bài xích chán ghét.
Nhưng chính thanh kiếm này đã điều khiển Thiên Địa kiếm cảnh, thi triển Thiên Địa kiếm trận, nô dịch “Thiên trưởng lão”, phóng tầm mắt khắp Cửu Châu thiên hạ cũng khó có binh khí nào sánh được với nó.
Lý Thanh Sơn bỗng hiểu ra, Tàng Kiếm phong to lớn nguy nga kia chỉ là “vỏ kiếm” mà thôi, cuộc chiến đấu này còn chưa kết thúc, có lẽ đây mới được tính là bắt đầu.
Kiếm rơi như mưa, trường kiếm tạo thành Thiên Địa kiếm trận dồn dập hạ xuống từ bầu trời, cũng không phải triển khai tiến công mà giống như bị bỏ đi hơn.
“Điều khiển đám rác rưởi này thật là lãng phí tâm lực!”“Thiên trưởng lão” dùng một bàn tay hiếm hoi còn sót lại nắm chặt chuôi kiếm, thân thể theo đó mà vặn vẹo, trở nên càng dị dạng hơn, tựa như một món đồ gắn vào kiếm, chỉ dùng để thích ứng hình dạng của kiếm, phát huy uy lực của kiếm mà thôi.
“Còn có cảnh giới chó má của lão nhân kia, cút ngay cho ta!”“Thiên trưởng lão” vung kiếm lung tung, dưới sự hợp lực áp chế của Sở Liệt vương và Long Vương Mặc Hải, Thiên Địa kiếm cảnh chưa từng sụp đổ cũng bị chôn vùi trong nháy mắt.
Kiếm phong, kiếm trận, kiếm cảnh!Tất cả mọi ngoại vật đều bị gạt bỏ, chỉ còn dư lại một người một kiếm sừng sững ở phía chân trời, hoặc có thể nói chỉ có một thanh kiếm mà thôi, thanh kiếm mà các tiên nhiên chán ghét.
Nhưng Lý Thanh Sơn, Sở Liệt vương và Long Vương Mặc Hải đều cảm nhận rõ rằng giờ phút này nó càng mang đậm tính uy hiếp hơn bất cứ lúc nào.
Chẳng qua họ không hề sợ hãi, nếu như ba họ hợp lực còn không đối phó được một thanh kiếm thì đó mới là chuyện cười lớn khắp thiên hạ.
Có lẽ nó có thể chiếm thế thượng phong trong chốc lát, nhưng không thể đạt được thắng lợi cuối cùng.
“Không thể không thừa nhận rằng, nếu xét theo tiêu chuẩn của thế giới này thì các ngươi đều rất mạnh.
Nếu đổi một chỗ khác thì đúng là hơi phiền phức, nhưng rất đáng tiếc rằng nơi này là Đại Phật sơn, từ lúc ban đầu các ngươi đã không có chút phần thắng nào.
Được rồi, trò chơi kết thúc ở đây, ha ha, hiện tại ta muốn chém Trấn Ma điện!”“Thiên trưởng lão” nói liên miên, bỗng trở nên hợp tình hợp lý.
Nhưng thân thể hắn dần tan ra rồi hòa vào trong Tiên Khí kiếm, bị kiếm nuốt chửng.
Cuối cùng chỉ còn dư lại một cái đầu, một tiếng cười khẩy biến mất ở phía chân trời, len lỏi vào trong hư không.
Từ giờ phút này, trên đời không còn sự tồn tại của “Thiên trưởng lão” nữa, Tiên Khí kiếm hồn phản kích lại nhờ vào sức mạnh từ việc nuốt chửng kiếm nô!Lý Thanh Sơn có phòng bị từ lâu, con ngươi bỗng trở nên sâu xa như biển rồi chợt đánh một quyền ở hư không bên cạnh:“Đi ra cho ta!”Hư không rung chuyển kịch liệt, Tiên Khí kiếm ẩn hiện ở trong đó, một vệt đen lao tới cuốn lấy thân kiếm và lôi nó ra từ trong hư không, còn ai ngoài Long Vương Mặc Hải nữa, không đợi Tiên Khí kiếm ứng biến thì Sở Liệt vương đã dốc sức ụp Thanh Châu Đỉnh xuống.
“Cuối cùng cũng kết thúc!”Vô Úy tăng nhìn cảnh này mà trong lòng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng Thiên Long thiền viện cũng coi như vượt qua một kiếp nạn nữa.
“Huyễn ảnh!”Long Vương Mặc Hải bay ra từ trong Thanh Châu Đỉnh rồi nói hai chữ.