Sở Liệt vương hơi nhướng mày, chỉ thấy Tiên Khí kiếm trong Thanh Châu Đỉnh dần tiêu tan, không ngờ chỉ là một tầng kiếm ảnh.
Tiên Khí kiếm không chỉ có dị năng lẻn vào trong hư không, mà còn lừa gạt được suy diễn bói toán của Linh Quy.
“Không ổn!”Lý Thanh Sơn ngoái đầu nhìn lại, chỉ thấy Tiên Khí kiếm đã thoát ra khỏi hư không, hóa thành một ánh kiếm quanh co và hoàn toàn đi vào trong Trấn Ma điện.
Bây giờ cũng chỉ đành đợi Trấn Ma điện đủ kiên cố, có thể chống đỡ được một mũi kiếm, cho họ có cơ hội ra tay lần thứ hai.
Nhưng mọi chuyện không như mong muốn, đỉnh Trấn Ma điện đột nhiên nứt ra một cái khe.
Nếu bàn về mức độ kiên cố thì Trấn Ma điện mạnh hơn Đại Hùng bảo điện lúc trước, bằng không cũng không thể giam cầm Vạn Ma trận, trấn áp ma quật.
Tuy nhiên, ở dưới mũi kiếm của Tiên Khí kiếm thì nó lại yếu đuối tựa như tòa nhà bình thường.
Lý Thanh Sơn lắc lắc đầu, dù sao tình cảnh này cũng không được tính là đặc biệt ngoài ý muốn, chỉ nghe hắn nói với Sở Liệt vương và Long Vương Mặc Hải ở bên cạnh:“Hai vị, chuẩn bị trấn áp ma quật một lần nữa đi!”Sở Liệt vương và Long Vương Mặc Hải đều không nói gì, vì họ cũng đã chuẩn bị tâm lý nhất định cho kết quả xấu nhất này rồi.
Suy cho cùng kẻ địch mạnh như vậy, chiến thắng được đã là cực kỳ không dễ dàng, muốn ngăn cản đối phương bỏ chạy hoặc là phá hoại gần như là không thể.
Mặc dù việc Trấn Ma điện bị hủy rất gay go, nhưng ba người họ hợp lực đánh giết vài ma vương thì cũng không hề áp lực, giờ phải xem ai dám đảm đương vị trí chim đầu đàn này thôi.
Sau đó họ sẽ dùng thần khí Thanh Châu Đỉnh để trấn áp lần nữa.
Ầm ầm ầm ầm! Vết nứt nhanh chóng đến toàn bộ Trấn Ma điện, ma khí tuôn ra từ trong vết nứt, cây cỏ xung quanh không khô héo thì cũng bắt đầu ma hóa, Trấn Ma điện dần dần bị mai một trong ma khí cuồn cuộn.
Tiếng ầm ầm cực lớn vang lên, một cột ma khí cao chót vót, cấp tốc bành trướng rồi lan tràn đến mấy chục dặm, làm cho trời đất chìm trong tối tăm.
Lý Thanh Sơn nhíu mày, đúng là trước giờ chưa từng thấy ma quật nào to lớn thế này, không thể tưởng tượng được rằng trong lúc trước Thiên Long thiền viện trấn áp nó kiểu gì trong tình huống không có Thanh Châu Đỉnh.
Trên Thanh Châu Đỉnh trong tay Sở Liệt vương xuất hiện một hố đen cực kỳ rõ ràng, biểu cảm của hắn trở nên nghiêm túc rồi giơ chiếc đỉnh to lớn lên thật cao:“Hai vị đạo hữu hãy giúp ta một tay!”Không đợi họ trả lời, hắn đã thả người nhảy vào trong Thanh Châu Đỉnh, chiếc đỉnh to lớn bay về phía ma quật, biến lớn theo gió, càng ngày càng to lớn, núi cao sông lớn ở phía trên cũng càng ngày càng rõ ràng, càng ngày càng nghiêm nghị.
Nó mạnh mẽ chặn lại cột ma khí cao ngất, chậm rãi ép xuống phía dưới.
Lý Thanh Sơn và Long Vương Mặc Hải đi tới trước ma quật, chuẩn bị đánh giết tất cả những kẻ ngăn cản và còn phải đề phòng Tiên Khí kiếm gây khó dễ từ bên trong lần nữa.
Nhưng hai người đợi một lúc mà cũng không thấy Tiên Khí kiếm đánh lén, chỉ có từng luồng khí tức mạnh mẽ vọt tới từ trong ma quật, mỗi một luồng khí tức đều là một ma vương.
“Thế trận này thật là lớn!”Lý Thanh Sơn nhướng mày nói, không chỉ có ba hay năm ma vương kéo tới, cũng không phải là mười hay tám kẻ, mà có tới mấy chục tên, đạt tới số lượng ma vương tối đa có thể đi qua ma quật cùng một lúc rồi.
Hiển nhiên là phía Ma Vực đã chuẩn bị sẵn sàng, tập hợp cả đám ma vương lại, chờ Trấn Ma điện vừa bị đánh hạ thì lập tức phát động tiến công.
Hơn nữa, những ma vương này không chen chúc lao đến, mà kết thành một chiến trận đơn giản.
Phàm là người hơi có hiểu biết về Ma Vực đều biết, để hai ma vương chung sống hòa bình gần như là không thể, nếu như mười mấy ma vương ở cùng nhau thì chẳng mấy chốc sẽ biến thành một trận hỗn chiến.
Đây là do bản tính của ma tộc cũng như pháp tắc của Ma Vực quyết định.
Đó là một thế giới không có sự tin tưởng và tràn ngập ác ý, trừ phi có ma tộc cường đại hơn tiến hành chỉ huy, dùng sức mạnh tuyệt đối để tiến hành áp bức thì mới làm được chuyện này.
Lý Thanh Sơn không khỏi nhớ tới kiếm khí khủng bố chôn vùi tất cả ở trong ma quật tại Nam Cương kia.
Đây không còn là chiến đấu nữa, mà là chiến tranh đã được trù tính từ lâu!Thanh Hà phủ.
Cột sáng lôi đình nối liền trời đất, từng đàn côn trùng như mây như biển tràn vào cột sáng tựa như thiêu thân lao vào lửa, cuồn cuộn không dứt tựa như tre già măng mọc.
Cố Nhạn Ảnh vung vẩy quạt giấy Ngọc Cốt, trăm cơn lốc xoáy bao phủ bầy côn trùng nhưng lại khó giết châu chấu một cách dễ dàng, bỗng nhiên trong lòng nàng ớn lạnh, bưởi vì Phi Thiên Hoàng Vương biến mất không còn tăm hơi trong tầm nhìn của nàng.
Quạt giấy Ngọc Cốt vỗ về phía sau, Cương Phong ác liệt hòa với Địa Ngục Nhiệt Phong gào thét mà ra.