“Đúng là phản ứng không chậm, chẳng qua ai cản ta thì phải chét, Đấu Ma Phụ Thể!”Phi Thiên Hoàng Vương bỗng hiện thân rồi vung vẩy đôi cánh của mình, trên người bỗng bùng nổ ma khí kinh người, phủ thêm một lớp ma giáp toàn thân, trên chiến kỳ ở phía sau bất ngờ viết hai chữ “đấu ma”, tốc độ nhanh hơn vài phần, ngược gió mà đi, không lùi mà tiến, đập về phía Cố Nhạn Ảnh.
Cố Nhạn Ảnh nhíu mày lại, một đôi cánh ưng màu trưng giương ra ở phía sau, hiện ra phong thái nửa yêu.
Nàng bay ngược về phía sau rồi kêu một tiếng:“Lý Thanh Sơn!”“Tới đây!”Lý Thanh Sơn phá không mà tới rồi đánh một quyền về phía Phi Thiên Hoàng Vương.
Bản thể của hắn đang chuyên tâm đối kháng với Tàng Kiếm phong, cho nên việc điều khiển phân thân ảnh trong gương hơi kém một chút.
Khi thấy Phi Thiên Hoàng Vương lại sử dụng tới Đấu Ma Phụ Thể thì cũng kinh ngạc ở trong lòng.
“Quả nhiên bị hắn nhìn thấu!”Dù không có khả năng suy diễn bói toán của Linh Quy, nhưng trong những năm tháng dài đằng đẵng ấy, dựa vào cảnh giới yêu vương mà Phi Thiên Hoàng Vương cũng hiểu rõ diện mạo thật sự của Trấn Ma Đồ Lục, bù đắp cho khuyết điểm lớn nhất của bản thân.
Nhưng đối với Lý Thanh Sơn mà nói, đó lại là tin tức xấu nhất, nó có nghĩa rằng không thể thực hiện được sách lược chém đầu.
“Đi chết đi!”Phi Thiên Hoàng Vương vung cánh lên, hào quang sắc bén tựa lưỡi đao lóe lên.
Ngực Lý Thanh Sơn nứt ra một vết thương to lớn, chỉ là trong đó không phải máu thịt mà là sóng nước biến ảo sóng sánh.
Ngay sau đó, trước mắt lại hiện lên ánh hào quang, hắn cũng chỉ đành lùi về sau, dốc toàn lực khôi phục vết thương.
Nhờ có Cố Nhạn Ảnh ra tay cứu viện mà phân thân ảnh trong gương mới không bị đánh tan hoàn toàn.
Đôi cánh ba màu đỏ, trắng và đen bay vút lên, khi thì đan xen, khi thì chia lìa, tình thế chợt trở nên ngàn cân treo sợi tóc.
Khóe mắt Lý Thanh Sơn lướt qua phía dưới, chỉ thấy lốc xoáy không người điều khiển sụp đổ tiêu tan nhanh chóng trong sự phá hoại dữ dội của đám côn trùng.
Bầy côn trùng không bị bất kỳ vật nào ngăn cản nên tràn hết vào trong ánh chớp, chỉ thấy lôi kiếp ngày càng mãnh liệt.
“Không được, cứ tiếp tục như vậy thì không được! Thực lực của phân thân ảnh trong gương vẫn quá yếu, đối phó với một yêu vương bình thường thì còn dễ, chứ đối phó với một đại yêu vương thì lực vẫn chưa đủ.
Cứ tiếp tục như thế thì chỉ có thể nhìn Linh Vương Kim Thiền bị sét đánh chết thôi, chết tiệt, hai bên đều khó đối phó như nhau!”“Vô dụng! Vô dụng!”Phi Thiên Hoàng Vương cười to ầm ĩ, chạy ngang dọc như bay ở chân trời tựa như một tia chớp màu đen, lấy một địch hai, thỉnh thoảng lại triệu tập đám châu chấu đến trợ uy.
Lý Thanh Sơn và Cố Nhạn Ảnh chỉ có thể miễn cưỡng tự vệ mà thôi, không có chút tác dụng ngăn cản nào.
“Phi Thiên Hoàng Vương - đầu nguồn nạn châu chấu đang ở đây, hai vị còn muốn tiếp tục xem cuộc vui sao?”Cố Nhạn Ảnh cất cao giọng nói.
Nhạc Vũ Dương và Kim Phú Quý nhìn nhau, họ vẫn đang nghĩ trăm phương ngàn kế tiêu diệt Phi Thiên Hoàng Vương, bây giờ đúng là cơ hội tốt nhất, vốn muốn chờ Phi Thiên Hoàng Vương và Linh Vương Kim Thiền đánh mệt bở hơi tai thì họ ở giữa làm ngư ông đắc lợi.
Nhưng thấy thực lực sau khi ma hóa của Phi Thiên Hoàng Vương thì họ không thể không thừa nhận, nếu Phi Thiên Hoàng Vương một lòng muốn bỏ trốn thì họ không thể giữ hắn được, cho nên không do dự nữa.
“Hắc Vân Sa Ngục!”“Hoành Tảo Thiên Quân!”Một tiếng phượng hót vang lên, Phượng Hoàng bay vút lên cao mà hét:“Đại phụ thân, ta đến giúp người!”La Ti Chu Hậu đứng ở trên lưng tiểu Phượng Hoàng, trong miệng phun ra vạn sợi tơ nhện.
Đại Phật sơn.
Ma khí ngút trời tựa như khói!Tình thế chuyển biến đột ngột, kẻ thù của họ không còn một tên nào là người, mà thanh kiếm nào đó còn là ma vực rộng lớn vô biên, e rằng ở phía sau mấy chục ma vương kia còn có càng nhiều đại quân ma tộc .
Trước kia, bất kỳ lần nào ma vực xâm lược đều phải tập hợp sức mạnh Cửu Châu thiên hạ cùng đối kháng.
Đây là chiến tranh của hai thế giới, tác dụng của cá nhân bị cắt giảm rất nhiều, cho dù ba người Lý Thanh Sơn là cao thủ tuyệt đỉnh thì cũng khó mà ngăn cản đại chiến bùng nổ.
Bất Nộ tăng nhìn ma khí nuốt chửng Đại Phật sơn mà nắm chặt nắm đấm, tựa như nhìn thấy từng bị bức tượng Phật bích họa phai màu bong tróc, kinh văn được khắc trên bia đá dần mờ đi, nghĩ vậy mà viền mắt hắn hơi ướt át.
Phật tính phật quang chất chứa ở trong núi đá cây cỏ bị gột rửa sạch sẽ, dù áp chế được ma quật lần nữa thì e rằng cũng cần cả ngàn năm để khôi phục hoàn toàn diện mạo cũ, mà cũng chẳng bao lâu thì linh mạch cũng sẽ bị ô nhiễm.
“Thiên Long thiền viện bị hủy rồi!”Không biết tăng lữ nào phát ra một tiếng hô ai oán, chúng tăng dồn dập rơi lệ, thậm chí còn khóc rống thất thanh, trong chốc lát tiếng kêu than đã vang khắp trời đất.