Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1816 - Chương 1827: Vậy Phải Dựa Vào Ngươi Rồi

Chương 1827: Vậy Phải Dựa Vào Ngươi Rồi

Tiểu An không nhiều lời mà quay qua nói với Lý Thanh Sơn:“Đại quân Ma Vực đến rồi.

”Nàng cảm nhận được hơi thở của vô số sinh mệnh trong ma quật, cuồn cuộn như thượng nguồn sông Trường Giang, không biết trong đó có bao nhiêu ma tộc đang đổ về đây.

“Tới thật đúng lúc, đáng tiếc là Tiểu Khô Lâu của ngươi lại không ở đây, nhưng có Tam Muội Bạch Cốt Hỏa cũng đủ rồi!”Lý Thanh Sơn nói.

“Nhưng ma khí quả mạnh, Tam Muội Bạch Cốt Hỏa sẽ bị áp chế, hơn nữa những ma tộc này không phải là xác chết, nếu không thì quả thực sẽ có một trận đại hỏa.

”“Vậy thì gặp rắc rối rồi.

”Lý Thanh Sơn nói, sự thay đổi về lượng đủ lớn để gây ra sự thay đổi về chất, Phi Thiên Hoàng Vương đã chứng minh được điều này.

Nếu chỉ đối phó với mấy chục tên Ma Vương thì có thể, nhưng đối mặt với hàng trăm vạn đại quân ma tộc, thì cho dù có bao nhiêu yêu khí cũng không đủ để làm tiêu hao lực lượng này.

Lúc này trên bầu trời Sở Liệt Vương đang một lần nữa mở ra Thanh Châu Ảo Cảnh để ngăn chặn yêu khí ngất trời, nhưng đã qua một lúc mà vẫn không trấn áp được ma quật.

“Huyết Hải Phiên vẫn còn hữu dụng, hơn nữa ta đã luyện chế thêm một cái mới.

”Tiểu An chớp chớp mắt, giơ cánh tay trái lên, còn cánh tay phải thì cầm một chiếc chuông to bằng lòng bàn tay có mày xanh đậm hơi trong suốt, bên trong là hoa sen trắng, trông có vẻ cực kỳ tinh xảo, nhưng khi nhìn kĩ lại thì thấy có vô số khuôn mặt méo mó xếp chồng lên nhau.

“Vậy thì phải dựa vào ngươi rồi!”Lý Thanh Sơn cười nói, sau đó ôm lấy vai nàng, rồi hôn một cái lên trán.

Tiểu An sờ sờ lên trán rồi cười một nụ cười tỏa nắng:“Được!”Đại quân ma tộc càng ngày càng đến gần, khí tức tập hợp lại rồi dung hòa với ma khí cao ngất trời, suýt chút nữa đã hất Thanh Châu Đỉnh ra xa, Sở Liệt Vương phải cố gắng hết sức mới có thể chống cự được, chứ nói gì đến việc trấn áp ma quật.

So khí tức của mấy chục tên Ma Vương vừa rồi so với luồng khí tức này thì cũng chỉ như hạt cát giữa sa mạc, dù thuần khiết đến đâu thì cũng không thể sánh bằng.

Lý Thanh Sơn không khỏi thở dài, chẳng trách những tên dị nhân có thiên bẩm kia lại vứt bỏ Thần Quốc, trước một đại quân như vậy ai mà không cảm thấy bản thân tầm thường và nhỏ bé cơ chứ.

Nhưng hắn cũng chẳng hề lo lắng, không những hắn tin tưởng vào bản thân mình, mà còn tin tưởng vào năng lực của nàng.

Tiểu An như cảm nhận thấy điều gì đó, liền quay lại và nhìn hắn mỉm cười.

Vào thời điểm này, cho dù không có Sở Liệt Vương và Mặc Hải Long Vương thì cũng không thành vấn đề, chỉ cần họ liên thù thì có thể đối phó với tất cả thảm họa và kẻ thù mạnh.

Lộc cộc! Lộc cộc! Lộc cộc!Đột nhiên từ trong ma quật vang lên, lẫn át tiếng gầm rú tiếng la hét đinh tai nhức óc mà truyền đến tai mọi người, từng âm thanh giống như đang gõ vào tâm can người khác, khiên lòng người trở nên trầm mặc.

Lý Thanh Sơn cảm nhận được một luồng hơi thở mạnh mẽ, bất kể và về số lượng hay chất lượng đều vượt qua tất vả các Ma Vương có mặt ở đây, hắn thầm nghĩ:“Đây có lẽ là Sở Liệt Vương và Mặc Hải Long Vương trong Ma Vực.

Ma Vực rộng lớn như vậy chắc chắn không chỉ có những tên tầm thương như thế này được, nhưng hơi thở này lại có gì đó rất quen thuộc.

”Hi Luật Luật! Cùng với tiếng Mã minh, có một kỵ sĩ mặc áo giáp màu đen từ trong ma quật lao tới.

Một người một ngựa, nổi bật trong hàng vạn quân lính mà bước đến thế giới này, sau lưng là đại quân yêu tộc ầm ầm như núi sống, bên cạnh không có một bóng người.

“Hóa ra là như vậy!”Lý Thanh Sơn lập tức hiểu rõ được cảm giác quen thuộc đó là từ đâu tới, trên chiếc cờ chiến sau lưng tên kỵ sĩ mặc áo giáp màu đen, viết hai chữ "Đấu Ma”.

“Đúng là một đám phế vật!”Tên kỵ sĩ mặc áo giáp màu đen hét vào mặt đám Ma Vương, con ngựa chiến hắn đang cưỡi cũng lộ ra vẻ mặt khinh thường.

“Ngươi có thể làm tốt được thế nào?”Một câu phản bác được thốt ra, nhưng không phải từ miệng Ma Vương, Lý Thanh Sơn chắp tay đứng đó, vô cùng hứng thú nhìn yên kỵ sĩ mặc áo giáp màu đen:“Ngươi là người của tộc Đấu Ma?”“Đấu Ma Hồn!”Tên kỵ sĩ mặc áo giáp màu đen tự xưng danh tính.

“Ngươi là Lý Thanh Sơn?”“Còn nghe qua tên của ta, đúng là kiến thức không ít, nhưng đáng tiếc đầu óc lại không được nhanh nhạy, nếu không thì bây giờ đã bỏ chạy rồi.

”Lý Thanh Sơn diễu cợt, chỉ vào Đấu Ma Hồn nói:“Tên cưỡi lừa này cứ giao cho ta!”

Bình Luận (0)
Comment