Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1821 - Chương 1832: Xin Lỗi, Là Ta Sai

Chương 1832: Xin Lỗi, Là Ta Sai

Quen biết đã vạn năm, hắn chưa bao giờ thấy dáng vẻ đau khổ đến vậy của tên này, dù cho rất nhiều tình huống bị đuổi giết đến gần chết cũng hầu như chỉ cáu kỉnh chuẩn bị báo thù.

Hơn nữa bên dưới vẻ cáu kỉnh bên ngoài thì thực ra tên này rất thông minh, vượt xa sự thông minh của côn trùng, thậm chí còn thông minh hơn cả hắn.

Xưa nay tên này chưa bao giờ để lỡ dở việc tu hành vì chuyện báo thù thế này, thậm chí còn chẳng thèm để trong lòng.

Tên này coi bất kỳ hoàn cảnh khó khăn hay tai họa nào cũng là chuyện đương nhiên, ăn thịt người cũng là chuyện đương nhiên, bị nhân loại truy sát cũng là chuyện đương nhiên, cuối cùng cũng chỉ là xem ai mạnh hơn ai.

Nhưng lần báo thù này lại phá bỏ nguyên tắc, điên cuồng sinh sôi bành trướng, không phải vì tu hành mà càng không phải vì thỏa mãn sự thèm ăn, mà chỉ vì báo thù, giết chóc một cách trắng trợn tựa như trút giận chỉ để cho hắn nhìn thấy.

“Ta biết rõ, từ đầu đến cuối ngươi chỉ hận có mình ta thôi.

”Hiển nhiên lần phản bội đó là thù sâu hận lớn mà Phi Thiên Hoàng Vương mãi mãi không quên, cũng là khúc mắc khó tiêu tan suốt mấy ngàn năm qua của hắn.

Hắn không ngừng nhớ lại, rồi tự hỏi có biện pháp giải quyết tốt hơn hay không? Có phải đã sai ngay từ căn bản rồi không!Là phổ độ chúng sinh sao? Là lòng dạ từ bi sao? Là trừ ma vệ đạo sao? Là trừng phạt cái ác giương cao cái thiện sao?Hay là bán rẻ tình hữu nghị vì lòng riêng! Dừng sự lừa dối phá tan sự tín nhiệm! Dùng ác ý chiến thắng thiện ý!Chôn sâu chính mình dưới hỏa hồ dung nham cũng không chỉ vì tu hành.

La Ti Chu Hậu được coi là độc ác bẩm sinh, mà hắn ẩn núp ở trong dung nham dưới lòng đất nhưng vẫn kể cho nàng hành động, tất cả chỉ vì muốn tìm kiếm một đáp án.

Nhưng mãi đến tận hiện tại vẫn không có đáp án, không thể nào vẹn cả đôi bên!Nhưng chí ít vẫn có thể gánh vác trách nhiệm.

Vì vậy mà khi móng vuốt sắc bén kia kéo tới thì hắn không ra tay phản kích, cũng không bày ra tư thế phòng ngự, mà chỉ giương hai tay ra, nói một cách áy náy:“Xin lỗi, là ta sai rồi!”Một giây sau, móng vuốt sắc bén xuyên qua lồng ngực hắn, máu vàng bắn tung tóe.

Phi Thiên Hoàng Vương thì cắn răng, giọng nói khàn khàn vang lên:“Kim Thiền, quá trễ rồi!”Lôi kiếp lại trở nên hung mãnh lần nữa, cuốn bóng dáng họ vào trong ánh chớp, trở nên mờ mịt không rõ.

“Ta biết…”Linh Vương Kim Thiền lẩm bẩm.

“Ngươi cứ luôn do dự, không thẳng thắn như thế! Nếu quyết định muốn phản bội thì nên trực tiếp giết chết ta! Thế thì sẽ không có kết cục ngày hôm nay.

”Phi Thiên Hoàng Vương hung tợn nói.

“Ta không thể làm thế.

”Linh Vương Kim Thiền nói.

“Nhưng ngươi đã giết ta!”Phi Thiên Hoàng Vương quát lên.

Dù lôi kiếp đã đi đến kết thúc nhưng vì Phi Thiên Hoàng Vương xông lên nên uy lực lại đạt đến mức độ khó mà tin nổi, hình vẽ đấu ma ở sau lưng hắn cấp tốc nhạt đi, tiếp theo thân thể cũng bắt đầu nứt ra.

Đám Khô Cốt Ma như hổ rình mồi, dù hắn có thoát thân khỏi lôi kiếp, nhưng với thân thể bị thương nặng thì hắn cũng tuyệt đối không chạy trốn được, mà hắn cũng không định chạy trốn.

Linh Vương Kim Thiền không có gì để nói, chỉ cúi đầu.

“Ta cũng có lỗi, rõ ràng ta biết tâm tư ngươi mềm yếu, vụng về không thể tả, dễ dàng bị người ta mê hoặc, đáng lẽ ta không nên để ngươi tới trọc viện kia!”Phi Thiên Hoàng Vương bỗng để ý tới cánh ve nửa trong suốt ở phía sau Linh Vương Kim Thiền, vẻ điên cuồng và thù hận ở trên mặt dần nhạt đi, có vẻ hơi hối hận rồi.

“Ài, chúng ta đều phải chết, vậy mà ngươi còn nói câu như thế.

”Linh Vương Kim Thiền thở dài, nhưng không hiểu sao tâm trạng lại trở nên thoải mái hơn, dường như trở về ngày tháng rất lâu hồi trước.

Gai nhọn trong lòng biến mất, là côn trùng vô tri ngu muội, yếu ớt đoản mệnh mà có một đời như vậy thì cũng không oán gì!“Chết? Ta vẫn chưa tha thứ cho ngươi đâu! Ta muốn ngươi phải hối hận mãi mãi!”Phi Thiên Hoàng Vương chậm rãi rút móng vuốt sắc bén ra, sau đó đánh một quyền lên mặt Linh Vương Kim Thiền.

Lý Thanh Sơn tiếp nhận xác ve màu vàng rơi xuống từ phía chân trời, rơi vào tay mà nhẹ như không, nhưng lại có loại cảm giác cứng rắn không thể phá vỡ.

Hắn lại nhìn lên không trung, cũng không ngờ kết cục lại thành như vậy, hai đại yêu vương đồng quy vu tận.

Cố Nhạn Ảnh nhìn lướt qua Khô Cốt Ma, cứ như vậy không cần liều lĩnh mạo hiểm gì, cũng không có bất kỳ tổn thất gì đã đẩy Phi Thiên Hoàng Vương vào chỗ chết.

Vậy mà cũng không một ai nói ra được rằng như vậy là sai, ngay cả bản thân Linh Vương Kim Thiền cũng chấp nhận kết quả này rồi.

Tâm cơ như vậy thực sự khó dò, thậm chí khó mà nói được là từ bi hay tàn khốc.

Bình Luận (0)
Comment