Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1820 - Chương 1831: Tại Sao

Chương 1831: Tại Sao

Linh Vương Kim Thiền ngoái đầu trông lại, hình như còn thở dài một hơi, nhớ lại những ngày tháng năm đó.

Một con ve bị linh khí hấp dẫn không chịu bò ra thiền, một con châu chấu không muốn chết đi trong gió thu giống như hàng tỉ đồng loại, cả hai gặp gỡ trong một linh mạch, trải qua vô số mùa xuân hạ thu đông rồi chợt một tia linh quang lóe lên trong mênh mang mơ hồ.

Họ thuộc loại côn, là những con côn trùng ngu muội vô tri, yếu ớt đoản mệnh.

Tỷ lệ trổ hết tài năng hóa thành yêu quái trong tộc loại nhỏ bé đến mức không đáng nhắc tới.

Nhưng họ vẫn lựa chọn trở thành bằng hữu trong hàng tỉ ý trời sâu xa thăm thẳm, chứng kiến cuộc đời của nhau.

“Con dế nhũi nhà ngươi sao biết niềm vui khi bay trên trời, chờ ta trở thành yêu vương thì phải gọi là Phi Thiên Hoàng Vương!”“Sớm muộn cũng có một ngày ta biết bay.

Chẳng qua trước đó còn phải nhẫn nại!”“Nhẫn nại cái gì mà nhẫn nại, ta sẽ đưa ngươi bay ngay bây giờ!”“Đừng.

Dừng tay.

Cao quá!”“Tên trọc chết tiệt kia, đau chết ta rồi!”“Đó gọi là hòa thượng.

”“Hòa thượng cái gì, về sau ta cứ thấy tên trọc là ăn, không buông tha một kẻ nào!”“Chớ lộn xộn, để ta chưa thương cho ngươi.

”“Hê hê, ta hóa thành hình người rồi, lúc ăn thịt người sẽ không bị phát hiện dễ dàng.

”“Nếu ngươi không ăn thịt người, những hòa thượng kia cũng sẽ không đuổi theo ngươi không tha.

”“Đầu ngươi hỏng rồi à, không ăn thịt người thì ăn cái gì? Chỉ uống nhựa cây thì sao có thể thành yêu soái? Lại nói, ngươi không cảm thấy vị của thịt người tốt hơn sao?”“Tùy ngươi, chết thì đừng trách ta!”“Ài, lần này suýt chút nữa toàn quân bị diệt, quả nhiên Sở vương phủ thật khó đối phó, cũng may là ngươi nhắc nhở ta.

”“Thu tay lại đi, còn tiếp tục như vậy thì ngươi sẽ bị giết.

”“Hừ, chỉ dựa vào họ há lại giết được Phi Thiên Hoàng Vương ta! Lại nói chẳng phải vẫn còn ngươi giúp ta sao, đám hòa thượng kia còn lâu mới ngờ đến thân phận của ngươi.

Được rồi, đừng xị mặt nữa, chờ ngươi đạt được Thiên Long Thiện Xướng, còn ta báo được thù này thì cùng nhau phi thăng đi!”“Lật đổ Trấn Ma điện! Đúng là ý kiến hay, để chúng ta đại náo một hồi đi!”“Kim Thiền! Tại sao! Tại sao!”Linh Vương Kim Thiền bỗng bừng tỉnh, quay đầu nhìn về phía Đại Phật sơn, dù không nhìn thấy ma khí ngút trời nhưng có thể cảm nhận rõ ràng rằng hư không đang sụp đổ, ma quật phun trào, hơn nữa càng ngày càng rõ rệt.

Lý Thanh Sơn nói:“Ta và Tiểu An sẽ xử lý việc ma quật, ngươi cứ yên tâm đi!”Linh Vương Kim Thiền gật khẽ, nhẹ nhàng cởi thiền y ra:“Đây là lễ vật của ta.

”Vân kiếp ngập trời dần dần thu lại, tia sáng từ lôi kiếp gào thét cũng chậm rãi khép lại, cánh ve hơi nhăn nheo của hắn giãn ra, lại ngước lên nhìn mây xanh lần nữa.

Hắn đã chờ đợi giờ phút này vạn năm rồi!Nhưng vào bước ngoặt cuối cùng này, nơi nào đó trong lòng hắn càng ngày càng cảm thấy đau đớn mãnh liệt, tựa như một cái gai nhọn chôn sâu, vốn tưởng rằng nó sẽ dần tan ra theo thời gian nhưng thực chất chỉ là quen với đau đớn chứ nó chưa bao giờ biến mất, sao đó bất ngờ đâm thủng lòng mình lần nữa, máu chảy thành dòng.

Vẻ mặt hắn biến áo chập chờn, khi thì thương xót, khi thì mờ mịt.

Lôi kiếp vốn không thể tạo thành bao nhiêu uy hiếp bỗng trở nên khủng bố và thảm thiết hơn bao giờ hết, lôi âm nổ vang vọng khắp thức hải, toàn thân đều có ảo giác vỡ vụn.

Tiểu An nhìn thấy cảnh này thông qua đôi mắt của Khô Cốt Ma mà như ngộ ra điều gì, rồi lại nhìn về phía Phi Thiên Hoàng Vương rơi vào chỗ chết.

“Kim Thiền!”Phi Thiên Hoàng Vương hét lên một tiếng rồi liều lĩnh nhắm về phía tia sáng của lôi kiếp.

Mọi người đồng loạt ra tay, Cương Phong ác liệt, cát đen cuốn bay, trường thương như rồng, còn có phân thân của Bắc Nguyệt, tất cả tuyệt đối không cho phép hắn thoát thân.

Phi Thiên Hoàng Vương không tránh không né, kiên cường chịu đựng toàn bộ công kích, trong lòng chỉ có một suy nghĩ!Khô Cốt Ma Trận lượn một vòng rồi sát lại, khiến cho Phi Thiên Hoàng Vương không khỏi cảm thấy tuyệt vọng nhưng vẫn dốc toàn lực đập cánh, bay về phía Linh Vương Kim Thiền.

Khô Cốt Ma chặn ở trước mặt hắn bỗng tránh sang một bên, Phi Thiên Hoàng Vương lập tức xông ra khỏi tầng tầng bao vây, bay về phía mây xanh.

“Tiểu An!”Lý Thanh Sơn không hiểu lắm, nhưng vẫn tin tưởng nàng làm như vậy là có lý do.

Linh Vương Kim Thiền nhìn Phi Thiên Hoàng Vương lao như bay tới mà không hoảng không sợ, ngược lại còn lộ ra vẻ thoải mái, sắc mặt dần bình tĩnh lại, tiếng lôi âm nổ vang đi xa, bị gạt bỏ ở bên ngoài lòng hắn.

“Đi chết đi!”Phi Thiên Hoàng Vương dốc hết toàn lực chụp một vuốt về phía lồng ngực của Linh Vương Kim Thiền, hồn nhiên không để ý rằng hắn cũng sẽ bị lôi kiếp nuốt chửng, hoặc nói đó chính là mục đích của hắn, dù có phải đồng quy vu tận thì cũng sẽ không tiếc!Linh Vương Kim Thiền nhìn về phía hai mắt của Phi Thiên Hoàng Vương thật sâu, trong đôi mắt kép lạnh lùng kia có sự tàn nhẫn và thù hận cuồng loạn bẩm sinh, ngoài ra còn có sự đau khổ sâu sắc.

Bình Luận (0)
Comment