Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1836 - Chương 1847: Mạt Lộ Cuồng Hoa

Chương 1847: Mạt Lộ Cuồng Hoa

Đấu Ma Hồn phát ra một tiếng gầm gừ cuồng loạn.

Vẻ mặt Lý Thanh Sơn lạnh lùng, hai mắt tràn ngập ánh sáng thần tính và ma khí giống như hợp nhất thiên địa, mang theo khí tượng cao vời làm tê liệt trời đất.

“Tên Lý Thanh Sơn này rất kỳ quái, chỉ sợ có liên quan với giới vực ở chỗ này, chúng ta mau giết hắn đi!”Chiến mã màu đen nói với Đấu Ma Hồn.

"Ngươi muốn nuốt trái đắng của thất bại sao? Ngươi muốn bị những ma tộc khác chê cười sao? Ngươi muốn sức mạnh càng thêm mạnh mẽ sao? Ta chỉ cần một chút tế phẩm.

"Giọng nói của hồn kiếm Tiên Khí cũng vang vọng trong đầu Đấu Ma Hồn"Ta.

muốn.

thắng!"Đấu Ma Hồn nghiến răng nghiến lợi nói, đột nhiên trở tay vung một kiếm, máu tươi bắn tung tóe, một cái đầu ngựa to lớn bay lên, nhìn Đấu Ma Hồn với ánh mắt tức giận:"Ngươi.

""Trận chiến hôm nay, phải thắng không được thất bại! Nếu như không thể giành thắng lợi thì chỉ có chết!”Đấu Ma Hồn giơ cao kiếm Tiên Khí lên, ánh sáng vặn vẹo vội vàng nuốt chửng chiến mã.

Đầu ngựa còn chưa rớt xuống đất đã hòa tan trong ánh kiếm.

Bởi vì trên lưỡi kiếm dính máu, trong cơ thể hắn dâng lên một luồng sức mạnh mới, ma khí càng ngày càng thịnh, ngang ngửa với Lý Thanh Sơn trên bầu trời.

Lý Thanh Sơn thờ ơ nhìn bọn họ cho đến khi ma khí của Đấu Ma Hồn tăng lên đến đỉnh điểm, mới nói:"Chuẩn bị xong chưa?”“Chết đi!”Mặt đất dưới chân Đấu Ma Hồn chia năm xẻ bảy, phóng lên trời.

Lý Thanh Sơn điều khiển quả cầu được tạo bởi địa hỏa phong thủy, từ trên trời giáng xuống.

Ầm!Trời đất chấn động, hai bóng người ngưng trệ trên bầu trời, không có thần thông, không có kiếm đạo, chỉ có sự va chạm kịch liệt của sức mạnh nguyên thủy.

Trong chớp mắt vòng kiếm điên cuồng nhảy múa và địa hỏa phong thủy giao chiến ngàn vạn lần.

Luồng không khí và vầng sáng dập dờn từng vòng, khuấy động cả Tu La Trường.

Vòng xoáy màu máu trên bầu trời nhanh chóng lượn vòng, chỗ sâu ở trong trung tâm đột nhiên xuất hiện một bóng người nhỏ bé.

Người nọ mặc yếm đỏ, búi tóc cao, trong tay còn nắm một cây ná, có dáng dấp của một cậu bé.

Lý Thanh Sơn liếc mắt nhìn qua, thầm nghĩ:"Cuối cùng lại dẫn tới một tên Tu La Vương sao? Hơn nữa hình như cũng khá mạnh!”Mặc dù nhìn hơi đặc biệt nhưng trong đạo tu hành, ngoại hình không có ý nghĩa gì cả.

Đấu Ma Hồn vô cùng kiêng dè.

Dù sao nơi này cũng là Tu La Trường của Lý Thanh Sơn.

Nếu như vị Tu La Vương này tham chiếm, tới trợ giúp Lý Thanh Sơn, e là tình thế sẽ trở nên vô cùng bất lợi.

"Ai dà, đánh đánh giết giết, không có gì để chơi cả.

Nhưng mà chỗ này cũng không yếu như trong tưởng tượng!”Thằng bé mở cặp mắt cá chết vô thần ra, không hứng thú với tranh giết như Tu La Trường bình thường, ngược lại mất hết hứng thú.

Đừng nói là tham chiến, ngay cả hứng thú quan sát trận chiến cũng không có.

Hắn than thở một tiếng liền nhìn đi chỗ khác.

Chuyện này khiến người ta hoài nghi không biết hắn có thật sự thuộc về tộc của A Tu La hay không.

Hai tay hắn đè lên vòng xoáy màu máu, dùng sức tránh hai chân ra, từ trên trời giáng xuống.

Dư âm của trận chiến kịch liệt cuốn sạch Tu La Trường, đến bên người hắn thì tách ra hai bên, không thể chạm vào dù chỉ là một chút.

Ân Tình trốn trong hư không, né tránh dư âm của trận chiến.

Nhìn thấy hình vẽ nhật nguyệt tối tăm trên yếm của thằng bé, lập tức lộ ra vẻ khiếp sợ.

"Nơi này cũng có đài tế binh Tu La sao!”Thằng bé đầu tiên đáp xuống đài tế binh Tu La, sao đó nghiêng người đi đến bên cạnh Mạt Lộ Cuồng Hoa Đao, khập khiễng rút chuôi đao ra:“Ừm.

hình như gọi là Mạt Lộ Cuồng Hoa!”Sau đó trở lại trên đài tế binh Tu La, trong lúc đi đi về về này cho thấy tốc độ không bằng Lý Thanh Sơn và Đấu Ma Hồn, thậm chí càng thêm thoải mái.

Hắn giống như một con cá chết, nằm sõng soài trên đài tế binh Tu La, hai mắt vô thần nhìn vòng xoáy màu máu trên trời.

Rồi cầm Mạt Lộ Cuồng Hoa Đao trong tay qua loa múa mấy chiêu, dáng vẻ vô cùng buồn chán, không hề hứng thú với thú vui trên đời, lại khiến người ta càng thêm nghi ngờ tộc loại của hắn.

“Buông ta ra!”Hồn đao Cuồng Hoa rống giận, lưỡi đao lắc lư một trận.

Nhưng sau khi trải qua một trận kịch liệt, nó hoàn toàn không có sức lực chống cự lại cánh tay nhỏ bé kia nắm giữ.

“Ai dà, lại bị ghét rồi!”Hắn tiện tay ném Mạt Lộ Cuồng Hoa Đao sang một bên, ôm cây ná vào trong ngực:“Tiểu Nha, ngươi vẫn tốt nhất!”"Rốt cuộc thứ này là đồ chơi gì vậy, không ổn!”Cặp mắt hờ hững của Lý Thanh Sơn lộ ra vẻ kinh dị.

Hắn phát hiện địa hỏa phong thủy vờn quanh người xuất hiện một chút không cân đối.

Tư thái lúc này của hắn không chỉ là vì sức mạnh của bản thân mà còn là sự khống chế tuyệt đối với Tu La Trường.

Vì để duy trì loại tư thái này, ngay cả phép thần thông thiên phú hắn cũng không dám thi triển.

Mà sự xuất hiện của thằng bé này lại khiến sự khống chế này xuất hiện một lỗ hổng lớn, cho dù đối phương không làm cái gì cả.

Bình Luận (0)
Comment