Đấu Ma Hồn làm sao có thể bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy, lưỡi kiếm liên tiếp chặt đứt vòng gió, vòng nước và vòng hỏa, thế như chẻ tre chém về phía Lý Thanh Sơn.
Lý Thanh Sơn hai tay vung lên, tảng đá vờn quanh dừng lại trước mặt.
Hai tay hắn đột nhiên đẩy một cái, tảng đá nổ tung nát bấy hóa thành một trận gió bão đất đá.
Đấu Ma Hồn biến thành một ánh kiếm vặn vẹo, bay vùn vụt né tránh nhưng vẫn bị cuốn vào trong bão đất đá.
Ầm một tiếng, trên mặt đất bụi mù mịt đầy trời bị tàn phá nặng nề.
Khói bụi tan đi, Đấu Ma Hồn bị đánh cả người máu me be bét, cười gằn nói:“Lý Thanh Sơn, kết thúc rồi, ngươi thắng không được ta đâu, ngươi vĩnh viễn cũng không thắng được ta đâu!”Nói xong liền vung kiếm Tiên Khí lên thật cao chém về phía hư không trước mặt, muốn thoát thân khỏi Tu La Trường.
"Không, giết hắn trước đi!"Sắc mặt Đấu Ma Hồn biến đổi, thân hình cứng đờ.
"Cái tên ngu xuẩn này, về sau ta đương nhiên sẽ giết hắn, hiện tại ta cần càng nhiều đồ tế phẩm hơn nữa!”"Giết.
hắn!"Đấu Ma Hồn nghiến răng, vẻ mặt không ngừng thay đổi, lớn tiếng tranh chấp nói một mình giống như tinh thần phân liệt vậy.
Giữa người và kiếm xuất hiện sự bất đồng cực lớn.
Không phải Đấu Ma Hồn ngu ngốc, không hiểu đạo lý yếu trước sau mạnh, mà là trong trận chiến kịch liệt vừa rồi, hắn cảm thấy ý nghĩ của hồn kiếm Tiên Khí đang không ngừng thấm vào định nô dịch hắn.
Vừa nãy không được sự đồng ý của hắn đã trực tiếp lựa chọn thoát thân.
Tình huống này vô cùng hiểm ác đáng sợ, thậm chí hơn cả việc quyết chiến với Lý Thanh Sơn.
Nếu như để cho kiếm Tiên Khí nhận được một lượng lớn tế phẩm thì sẽ hoàn toàn chiếm thượng phong.
Chỉ khi giao tranh với Lý Thanh Sơn, không ngừng hao tổn sức mạnh của kiếm Tiên Khí mới có thể duy trì được cân bằng, tránh trở thành kiếm nở.
"Ngoại lực thật sự không dễ nhờ cậy như vậy, sức mạnh không thể nắm trong tay thì sẽ phản ngược nô dịch lại mình.
”Tâm niệm của Lý Thanh Sơn vừa chuyển, lại không nhân cơ hội tấn công mà quát:"Này, cậu bé, về nhà đi!”Chỉ khi đuổi đi đứa trẻ A Tu La kỳ quái này, hắn mới chắc chắn khống chế Đấu Ma Hồn ở trong Tu La Trường, nếu không cho dù có thắng cũng không có ý nghĩa gì cả.
“Ngươi quản được sao?”Thằng bé kia dứt khoát lật người, chán chường nằm trên đài tế binh Tu La.
"Đây là địa bàn của ta! Nếu ngươi không về nhà thì tới giúp ta, nếu không nơi này sẽ bị phá hủy, ngươi cũng không thể ở lại đây nữa.
"Lý Thanh Sơn nói.
“Ngươi là A Tu La?”Cậu bé yếu ớt hỏi.
“Tương lai sẽ là vậy.
”Lý Thanh Sơn phóng sát khí ngất trời ra ngoài.
“Ta ghét A Tu La.
”Cậu bé ngoáy lỗ mũi.
"Ngươi cũng không phải A Tu La sao?"Lý Thanh Sơn hỏi ngược lại.
“Ta cũng chán ghét chính mình.
”Cậu bé đổi sang một ngón tay khác, tiếp tục ngoáy lỗ mũi.
"Được rồi, thật ra ta là nhân loại.
”"Ta càng ghét nhân loại hơn.
"Cậu bé đưa ngón tay vừa ngoáy lỗ mũ vào trong miệng nếm thử:“Phi! Phi! Giống như cứt mũi vậy, a, ta không có cứt mũi!”Lý Thanh Sơn trong lòng chửi thầm:"Mẹ kiếp, thằng nhóc chết tiệt này!"Một luồng kiếm khí phóng lên trời, Lý Thanh Sơn đột nhiên quay đầu lại, ánh kiếm xẹt qua hư không, ngoằn ngoèo tung hoành.
Đấu Ma Hồn và kiếm Tiên Khí tạm thời đạt được thỏa thuận giết Lý Thanh Sơn trước rồi nói sau.
Lý Thanh Sơn nhướng mày, vung vẩy cánh phượng hoàng, bay về phía chân trời.
Hắn lao về phía trung tâm của vòng xoáy màu máu, tâm niệm chuyển động:“Vì kế sách hôm nay là chỉ có thể chiến thắng khi đánh hắn vào trong Tu La Đạo mới, cho dù cơ hội không lớn cũng phải thử một lần!”Từng tầng mây máu ở bên cạnh, vòng xoáy màu máu úp ngược lên trời giống như cái phễu vậy, nhìn từ xa càng sâu hơn nhiều.
Lý Thanh Sơn bay lên càng cao, xung quanh càng trở nên chật chội, khí tức của Tu La Đạo càng trở nên nồng nặc khiến lòng người sôi sục sát ý.
Lưỡi kiếm ép người theo sát phía sau Đấu Ma Hồn giống như gai sau lưng, không ngừng rút ngắn khoảng cách.
Vòng xoáy càng ngày càng hẹp, đi lên trên thì không còn có bao nhiêu đường sống xê dịch được.
Lý Thanh Sơn xoay người nghênh đón Đấu Ma Hồn, chuẩn bị thi triển phép thần thông thiên phú.
Lúc này, trong vòng xoáy màu máu trên đỉnh đầu đột nhiên xuất hiện một con mắt có chu vi cỡ mười dặm, màu sắc đỏ tươi giống như một cái hồ đầy máu tanh, con ngươi có màu máu đỏ đậm.
Trong lòng Lý Thanh Sơn run lên, đây là cái quái gì vậy?Đấu Ma Hồn cũng hơi dừng lại, nhìn lên bầu trời.
Nếu như đây không phải là một con quái vật chỉ có một con mắt, vậy thì không cần nghĩ cũng biết được thân hình của chủ nhân con mắt này.
Đó nhất định là một sự tồn tại cường đại vượt quá tưởng tượng trong Tu La Đạo.
Cho dù có sự ngăn trở vô hình của giới vực, ánh mắt của con ngươi màu máu cũng có thực chất, tràn ngập sát ý điên cuồng, lại giống như đang tìm kiếm thứ gì đó.