Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1838 - Chương 1849: Càng Ghét Hơn

Chương 1849: Càng Ghét Hơn

“Thật đúng là dây dưa không chịu buông tha mà!”Thằng bé lại nằm trên mặt đất, cúi mặt lẩm bẩm nói.

Dưới cái nhìn của con mắt màu máu kia, Lý Thanh Sơn cảm thấy máu toàn thân nháy mắt sôi trào.

Nó mang lại cho hắn cảm giác uy hiếp, vượt xa Đấu Ma Hồn.

Hắn gần như theo bản năng đánh một quyền ra, sóng địa chấn màu đen gào thét khuấy động, hóa thành vết nứt đan chéo như tia chớp, xé rách đường đi giữa Tu La Trường và Tu La Đạo, ngăn cả tầm mắt của con ngươi máu giống như trong lòng vẫn còn sợ hãi.

"Chết đi!"Đấu Ma Hồn nắm bắt cơ hội, ánh kiếm chia ra chuyển hướng, tràn ngập trong vòng xoáy màu máu, nuốt chửng Lý Thanh Sơn.

Hư không sau lưng hắn tan vỡ, không thể lùi được nữa, chỉ có ánh kiếm cứng rắn chống đỡ, một chiêu mất đi thế chủ động liền rơi vào tình cảnh vô cùng nguy hiểm.

Lúc này, thằng bé nhảy lên đài tế binh Tu La, từ trong cái túi bên hông móc ra một viên đá, cây ná trong tay đột nhiên căng lên, phóng thẳng lên trời.

Trong nháy mắt, khí thế cả người hắn đều thay đổi.

Sự chán chường và u buồn đều bị quét sạch, ánh sáng màu đen trong mắt bắn xuyên thủng mọi thứ, khiến cho trời đất tối sầm lại.

"Đó quả nhiên là.

"Ân Tình lẩn trốn trong hư không, tầm nhìn cũng bị bóng tối bao phủ, mấy từ còn lại cũng bị bóng tối nuốt chửng.

Bóng tối cũng bao phủ vẻ mặt kinh ngạc của Lý Thanh Sơn và Đấu Ma Hồn.

Trong bóng tối thâm trầm, giống như đã trôi qua rất lâu hoặc chỉ kéo dài trong chớp mắt.

Khi bóng tối biến mất, cánh tay cầm kiếm của Đấu Ma Hồn đột nhiên gãy lìa.

Cánh tay bị đứt vẫn nắm chặt kiếm Tiên Khí bay về phía Lý Thanh Sơn nhưng đã mất đi uy lực vốn có.

Lý Thanh Sơn nhướng mày, đánh gãy cánh tay của Đấu Ma Hồn chính là hòn đá mà thằng bé kia dùng ná bắn ra.

Mặc dù coi là đánh lén nhưng bọn họ đã đến cảnh giới này nào dễ bị đánh lén như vậy.

Bóng tối ban nãy vô cùng kỳ lạ, giống như một tấm màn che màu đen nặng nề buông xuống.

Mặc dù thời gian kéo dài vô cùng ngắn ngủi nhưng lại bao phủ hết mọi thứ, che đậy cảm giác của Đấu Ma Hồn.

Chuyện này tuyệt đối không phải là thủ đoạn mà A Tu La Vương bình thường có thể thi triển được.

Rốt cuộc tiểu tử này có lai lịch như thế nào?Hắn tuyệt đối sẽ không bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy, nhân lúc tâm niệm xoay chuyển, đã chọc thủng ánh kiếm trùng trùng, kích phát sức mạnh của đất, hút kiếm Tiên Khí đang bay đến vào trong tay, sau đó nắm chặt lấy nó, khẽ quát một tiếng:"Linh Quy Trấn Hải!"Đấu Ma Hồn đột nhiên cảm thấy yếu ớt hơn bao giờ hết.

Mặc dù cánh tay bị đứt nhưng chỉ trong nháy mắt đã mọc lại và khôi phục như ban đầu, cũng không phải là vết thương nghiêm trọng.

Nhưng thứ bị đánh gãy không chỉ có cánh tay mà còn có mối liên hệ giữa hắn với kiếm Tiên Khí.

Thằng bé tức giận đồng thời nhìn xuống phía dưới, khôi phục lại hình dáng ban đầu, ngã xuống đài tế binh Tu La, lẩm bẩm một mình:“Ai bảo ta càng ghét ma tộc hơn chứ?”"Đa tạ!”Lý Thanh Sơn cười nói lời cảm tạ, kiếm Tiên Khí trong tay bắn ra ngàn ánh kiếm, không cam tâm bị áp chế, mơ hồ có cảm giác không cầm cự nổi.

Hắn cười lạnh một tiếng, bắp thịt nơi cánh tay gồng lên biến thành màu xanh nhạt.

Hắn dùng toàn sức kích phát sức mạnh chấn động, kiếm Tiên Khí rung lắc dữ dội, vang lên từng tiếng leng keng, bao phủ trong sóng xung kích màu đen, ánh kiếm sáng ngời không ngừng vỡ tan.

"Còn dám chống cự, ta sẽ hủy diệt ngươi!”Lý Thanh Sơn nghiêm giọng nói.

Mặc kệ kiếm Tiên Khí được đúc thành từ bao nhiêu nguyên liệu kiên cố, dưới tình huống mất đi kiếm chủ, hôm nay nó căn bản không thể chống lại hắn.

Mà lực tàn phá với vật rắn của sức mạnh chấn động vô cùng mạnh, đủ để tiêu hao hết sức mạnh của kiếm Tiên Khí, phá hủy nó triệt để.

“Được rồi, được rồi, ta có thể đánh vì ngươi, thừa nhận ngươi là kiếm chủ của Tiên Khí, mau dừng tay!”Hồn kiếm Tiên Khí lập tức nhượng bộ.

Vốn dĩ là một thanh kiếm, nó không sợ thất bại.

Cho dù ai đoạt được nó cũng sẽ cần sức mạnh của nó, căn bản không nỡ hủy diệt.

Nhưng vừa nãy rõ ràng nó cảm giác được, Lý Thanh Sơn nghiêm túc mang theo sự đoạn tuyệt tàn khốc.

Bất kể có cuồng loạn vặn vẹo thế nào đi nữa, ý chí cầu sinh vẫn luôn tồn tại.

Mà Đấu Ma Hồn thực sự khiến người ta kinh ngạc, hắn không có ý định cướp lại kiếm Tiên Khí, mà là toàn sức đánh vào hư không trước mặt, chuẩn bị chạy trốn!Sau khi kiếm Tiên Khí bị cướp, thần trí của hắn trở nên rõ ràng hơn rất nhiều.

biết trận chiến này không có cơ hội thắng, làm thế nào cũng không thể giết chết Lý Thanh Sơn trong trạng thái như vậy.

Tuy nhiên đây cũng không phải là chuyện xấu, ít nhất cũng giúp hắn thoát khỏi kiếm Tiên Khí, không cần lo lắng việc phải trở thành kiếm nô lần nữa.

"Đợi ta ra bên ngoài tụ họp cùng đại quân, rồi sẽ quyết chiến với hắn một trận!”

Bình Luận (0)
Comment