Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1840 - Chương 1851: Đấu Ma Hồn Đã Bị Giết

Chương 1851: Đấu Ma Hồn Đã Bị Giết

Hôm nay thậm chí bất chấp cân nhắc đến những thứ này.

Một câu nói của Cố Nhạn Ảnh tương đương với khả năng cắt đứt tất cả cứu viện.

Nếu như không phải các đại tu sĩ đều là người có ý chí kiên định thì e là đã tan tác chim muông rồi.

Tình hình hiện tại vẫn không có chuyển biến tốt, tiếng gào thét, tiếng giết chóc trong ma quật càng ngày càng gần.

Chờ đến khi đại quân Ma vực đánh tới, không có ai đủ sức lực đánh lại.

“Bệ hạ, chúng ta đã cố gắng hết sức rồi, không bằng rút lui trở về Vụ Châu đi!”Một vị đại tu sĩ nhẹ nhàng truyền niệm đưa ra ý kiến với Bắc Việt Vương.

“Việc đã đến nước này, không cần nhiều lời nữa!”Bắc Việt Vương quả quyết nói.

Mặc dù vị đại tu sĩ kia không nói gì nữa nhưng rõ ràng có chút bất mãn, lúc ra tay cũng không dốc hết sức lực.

Bắc Việt Vương biết tính tình của đám thượng khanh dưới trướng, sợ là đều bất mãn với quyết định của hắn.

Nếu không gặp phải nguy hiểm gì còn có thể ra sức nhưng một khi ma tộc đánh tới, lập tức yêu cầu rút lui.

Hơn nữa, hắn không thể nào dùng của cải của mình để liều mạng với ma tộc, thầm nói:"Lý Thanh Sơn ơi Lý Thanh Sơn, ta cũng coi như hết tình hết nghĩa rồi!”Đúng lúc này, Lý Thanh Sơn tay cầm kiếm Tiên Khí bước ra từ Tu La Trường, nhìn quanh bốn phương tám hướng, lớn tiếng nói:"Đấu Ma Hồn đã bị ta giết chết rồi!"Tất cả mọi người đều bị chấn động, thậm chí có chút không thể tin được.

Sự kết hợp giữa Đấu Ma Hồn và kiếm Tiên Khí vô cùng đáng sợ, vậy mà bị Lý Thanh Sơn cướp mất kiếm, vậy thực lực bây giờ của hắn phải mạnh đến cỡ nào chứ!Lúc này, tiếng la giết trong ma quật đã gần trong gang tấc, ma khí càng trở nên mãnh liệt dâng trào, khó mà áp chế được.

Lý Thanh Sơn đưa kiếm Tiên Khí cho Tiểu An:"Cẩn thận đừng để nó chạy trốn, kiếm đạo ẩn chứa bên trong quả thật không giống vật tầm thường, tuyệt đối không kém hơn kiếm phổ “Thiên Địa Tàng”.

Ngươi có thể đi đường tắt lĩnh hội một phen!”Nói xong, hắn liền tung người về phía ma quật.

Tiểu An nắm lấy kiếm Tiên Khí, bắt đầu luyện hóa.

Kiếm Tiên Khí vừa rời khỏi tay Lý Thanh Sơn liền rung động kịch liệt, dần dần hư hóa, muốn trốn vào hư không để chạy trốn.

Tiểu An trước tiên trở tay cắm kiếm vào trong Huyết Hải Phiên, sau đó rút thanh kiếm đã được phủ một tầng huyết quang đậm đặc, rồi kích phát khô cốt niệm châu hóa thành từng viên khô đầu lâu nho nhỏ cắn chặt lấy lưỡi kiếm.

Cuối cùng treo chuông loạn hồn ở chuôi kiếm, thanh kiếm chấn động vang lên tiếng leng keng còn không quên nói một câu:“Nếu ngươi dám chống cự, ta liền để cho Lý Thanh Sơn tiêu diệt ngươi đó!”Thủ đoạn này cộng thêm câu nói này của Tiểu An quả nhiên có tác dụng, kiếm Tiên Khí không giãy giụa nữa, quay lại uy hiếp nói:“Ta khuyên ngươi vẫn nên ngoan ngoãn buông tay đi, muốn làm kiếm chủ của ta, ngươi có biết sẽ có kết cục gì không? Ý chí của ngươi sẽ dần dần trở nên méo mó, ý niệm của ngươi sẽ trở nên điên cuồng, cuối cùng ngay cả bản thân cũng không nhận ra.

”Tiểu An mỉm cười:"Ngươi nói như vậy là phát giác ra rồi sao!”Chu Nhan Bạch Cốt, sống chết tuần hoàn, trong mắt của thế nhân trái tim bạch cốt kia của nàng vốn là sự tồn tại vặn vẹo điên cuồng đến cùng cực.

Cho dù trong tu hành ngẫu nhiên gặp phải nhân tính như vậy nhưng tuyệt đối không phải bản chất của nàng.

Chỉ là một hồn kiếm mà muốn lay động ý chí, thề nguyện truyền thừa trong Chu Nhan Bạch Cốt Đạo quả đúng là chuyện viển vông.

Hồn kiếm Tiên Khí nhất thời không nói gì cả, oán hận thì thầm:“Rốt cuộc hai cái tên này có lai lịch gì vậy?”Cơ thể Lý Thanh Sơn đón gió bay lên cao hóa thành một Ngưu Ma đỉnh thiên lập địa, vung hai nắm đấm lên hung hăng đánh xuống.

Ầm ầm ầm ầm!Ma quật tan thành, vết rách của hư không hiện đầy giăng khắp nơi.

Tuy nhiên đây chẳng qua là tạm thời thích ứng, ma khí cuồn cuộn mãnh liệt kia rõ ràng không sợ hư không bị chia cắt, vết rách luôn được khôi phục.

Lý Thanh Sơn hít sâu một hơi, nghiêng người nằm trên ma quật, trầm giọng nói:"Linh Quy Biến!”Trong phút chốc, linh quang năm màu dày đặc như biển!Lý Thanh Sơn ưỡn cao lưng, hóa thành mai rùa tựa như thần sơn bảy màu, tứ chi buông xuống tựa như bốn cây cột khổng lồ chống trời, nhưng trông thân thể lại trơn bóng như ngọc, thần quang trong veo từ từ lắng xuống, ma khí quay cuồng tán loạn.

Linh Quy Trấn Hải, vạn dặm không một gợn sóng.

Ầm!Lý Thanh Sơn biến thành Linh Quy to lớn trấn áp ở trên ma quật, thi triển uy lực của Linh Quy Trấn Hải Quyết đến mức cao nhất, một tiếng gầm nhẹ vang lên cũng như tiếng rồng ngâm truyền tới từ nơi sâu trong biển rộng.

Đại quân ma tộc vọt tới trước ma quật, chỉ thấy một bức tường ngọc bích tỏa ra thần quang nhiều màu ngăn cản đường đi.

“Tên ngu xuẩn Đấu Ma Hồn kia, vậy mà toàn quân bị diệt!”Ma quân chỉ huy là một bà lão thấp bé, trên người không có một cọng lông tơ nào mà thay vào đó là một thân lông đỏ, trên gương mặt tiều tụy tràn ngập khí thế thô bạo, không quay đầu lại mà nói với đám ma vương phía sau:“Nổ nát hắn!”Trong phút chốc, hàng loạt ma quang chiếu khắp ma quật rồi bắn tới!Bà lão lông đỏ cười khẩy, mấy chục ma vương cùng ra tay thì uy lực lớn cỡ nào chứ, đủ để chôn vùi một ngọn núi chỉ trong nháy mắt, muốn dùng thân thể ngăn chặn ma quật quả thực là châu chấu đá xe.

Nhưng trên vách tường ngọc bích kia bỗng lóe lên tia sáng lấp lánh tựa như mặt gương, nó phản lại khiến ma quang bắn trở về rồi tuôn ra trong ma quật chật hẹp.

Bình Luận (0)
Comment