Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1841 - Chương 1852: Ma Quật

Chương 1852: Ma Quật

Sắc mặt bà lão lông đỏ thay đổi, lập tức bay ngược về phía sau.

Cho dù nàng không lùi lại thì đám ma vương cũng sẽ lùi lại, vốn dĩ với thực lực của bọn họ thì cũng không phải không thể chống lại, nhưng không một ai chịu làm chim đầu đàn.

Thế là ma quang gào thét tấn công vào đại quân ma tộc, vô số ma tộc hóa thành tro bụi rồi bị chôn vùi, thương vong nặng nề.

Lý Thanh Sơn cười hì hì, giống như khi thi triển Ngưu Ma Biến vậy, uy lực của hai đại thiên phú thần thông Linh Quy Huyền Giáp và Huyền quang Tận Chiếu đạt đến cảnh giới trước nay chưa từng có, mà còn thi triển dễ dàng giống như ăn cơm uống nước vậy.

Bà lão lông đỏ giận tím mặt:“Lên hết cho ta, ai dám lui thêm bước nữa thì ta chắc chắn giết không tha!”Mắt thấy pháp thuật không có hiệu quả, lông đỏ toàn thân bà lão tăng vọt, đâm về phía Lý Thanh Sơn tựa như hàng tỷ cây kim thép.

Đám ma vương cũng xông lên trên, điên cuồng công kích.

Lý Thanh Sơn cảm thấy bụng ngứa ran rồi lại chấn động kịch liệt, nếu tiếp tục vậy thì cũng chẳng ngăn cản được bao lâu nữa.

Thế là hắn vung chiếc đầu vừa giống rồng vừa giống rắn lên, nói với Sở Liệt vương:“Đạo hữu còn chờ cái gì nữa?”“Được!”Sở Liệt vương vung tay áo lên chỉ xuống phía dưới, Thanh Châu Đỉnh nặng nề hạ xuống, ầm ầm một tiếng đã đặt ở trên lưng rùa.

Lý Thanh Sơn vác Thanh Châu Đỉnh to lớn tựa như dãy núi, không những không cảm thấy trong cơ thể khó chịu, ngược lại còn cảm thấy cùng tồn tại với Thanh Châu, kết thành một tổng thể hoàn mỹ.

Núi non sông suối Thanh Châu chợt hiện lên trong con ngươi của hắn, mỗi một ngọn núi đều là cơ thể của hắn, mỗi một dòng sông đều là mạch máu của hắn, cảm giác ngứa ngáy ở bụng và đau đớn bỗng trở nên nhẹ nhàng.

Sở Liệt vương cũng kinh ngạc, không ngờ hắn có thể hiểu thấu đáo Thanh Châu Đỉnh chỉ trong chốc lát, còn mượn dùng sức mạnh trong đó.

Bà lão lông đỏ từ bỏ tấn công, mặt trầm như nước, ma quật lại đứng trước ranh giới bị trấn áp, mặc dù không có ma lực của Trấn Ma điện nhưng còn kiên cố hơn Trấn Ma điện, chỉ dựa vào sức mạnh của bọn họ thì tuyệt đối không thể công phá trong thời gian ngắn.

Ma khí ngút trời tản đi, bầu trời đầy sao lại hiện ra, thấm thoát đã vào đêm.

Tất cả mọi người đều không khỏi ngước nhìn về phía chân trời, chưa bao giờ cảm thấy dải ngân hà này lại óng ánh vậy, nhìn xuống phía dưới thì hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ trước đây của Đại Phật sơn nữa, thay vào đó là Thần Quy vác chiếc đỉnh to lớn.

Hắn đã kết thúc chiến tranh.

“Thanh Sơn!”Bất Nộ tăng đi tới trước mặt Linh Quy, trăm mối cảm xúc ngổn ngang trong lòng, với thực lực của Lý Thanh Sơn thì muốn đi cứ việc đi, không ai cản được.

Cho dù ma tộc thống trị thiên hạ, biến Cửu Châu thành ma vực thì cũng không một ma vương nào làm gì được hắn, lại nói hắn cũng coi như là nửa Đấu Ma, nói không chừng càng như cá gặp nước.

“Sư phụ yên tâm, ma quật đã bị trấn áp lại!”Lý Thanh Sơn chuyển động chiếc đầu to lớn, thoạt nhìn thì thấy đôi mắt thâm thúy kia xanh thẳm, nhưng nhìn vào trong mắt thì càng ngày càng mờ, tối tăm giống như biển sâu, tỏa ra hào quang của thần, thiền cơ và tĩnh lặng cùng lưu chuyển.

Trong lòng Bất Nộ tăng nóng lên, cho dù ở trong Phật môn cũng không có mấy người có thể gánh vác trách nhiệm và hi sinh vậy, ai dám nói đệ tử của hắn không xứng làm đệ tử Phật môn.

Vô Úy tăng chắp tay trước ngực với Lý Thanh Sơn:“A Di Đà Phật, ta thay muôn dân trăm họ cảm ơn đạo hữu, tuy đạo hữu thuộc yêu tộc nhưng làm như thế cũng giống như chư Phật, công đức vô lượng!”“Ha, đa tạ phương trượng khen ngợi, ta thà làm ngưu tiểu tử.

”Lý Thanh Sơn bỗng hiểu rõ tâm trạng của Ngưu ca, nếu muốn hắn lựa chọn thì hắn cũng tình nguyện cõng một đứa trẻ, mà không phải về chín tầng trời làm súc sinh để cho chư Phật cưỡi.

Vô Úy tăng hơi nhướng mày, lại có vẻ như than thở “quả nhiên là thế”.

“Đúng là vậy!”Linh Vương Kim Thiền mỉm cười và nói.

Cố Nhạn Ảnh đăm chiêu, đi tới gần rồi cười hỏi:“Có nặng hay không?”“Phí lời! Ngươi đến vác thử xem!”Lý Thanh Sơn tức giận, thực ra nặng thì không nặng, quan trọng là không thể động đậy nên vô cùng bực mình, lúc như thế này thì mới thấy được tác dụng của Kính Hoa Thủy Nguyệt…“Ta không vác nổi.

”Cố Nhạn Ảnh buông tay:“Làm như thế có đáng không?”“Muốn làm mà thôi, không thể nói có đáng hay không.

”Lý Thanh Sơn hơi suy ngẫm, một phân thân ảnh trong gương đi ra từ mắt trái, vươn vai mệt mỏi, ngay sau đó lại có một phân thân ảnh trong gương đi ra từ mắt phải, ra sức lắc lư cái đầu.

Ở trong trạng thái Linh Quy Biến thì tất cả thiên phú thần thông Linh Quy cũng theo đó mà mạnh hơn, bảo đảm năng lực hoạt động đầy đủ.

“Xem ra ngươi đã tìm ra biện pháp giải quyết.

”Cố Nhạn Ảnh nói.

Bình Luận (0)
Comment