“Đương nhiên rồi, ta cũng không thể ngây ngốc ở đây mãi, còn phải đến Mặc Hải một chuyến đây!”Lý Thanh Sơn cười nói.
“Lý Thanh Sơn, ta ở Mặc Hải chờ ngươi, đừng để ta chờ quá lâu!”Long Vương Mặc Hải phẩy tay áo bỏ đi, hóa thành một con du long rồi biến mất ở phía chân trời.
“Tốt xấu gì cũng coi như từng kề vai chiến đấu, lẽ nào không thể hóa địch thành bạn à?”Cố Nhạn Ảnh than thở.
“Chuyện của nam nhân, nữ nhân ít quan tâm thôi!”Lý Thanh Sơn nói.
“Ngươi bớt bớt đi nha.
”Cố Nhạn Ảnh trợn tròn mắt rồi lại tự nở nụ cười, còn vương tay vỗ lên đầu Lý Thanh Sơn:“Ta đi đây, ngươi cứ nằm sấp ở đây nhé!”Răng rắc!Lý Thanh Sơn nghiến răng trong khi Cố Nhạn Ảnh đã cưỡi gió bay đi, chỉ có một câu nói truyền tới từ phía chân trời:“Thân thân nhanh lên, ngươi còn nợ ta một chuyện, chẳng mấy chốc ta sẽ cần ngươi giúp đỡ.
”“Biết rồi!”Lý Thanh Sơn lại ngửa đầu nói với Sở Liệt vương và Bắc Việt Vương:“Hai vị bệ hạ có thể lại đây gặp mặt chút không?”“Ta đang định cáo từ, Thanh Sơn còn có yêu cầu gì cần hỗ trợ sao?”Bắc Việt Vương nói rất thân thiết, khiến cho Sở Liệt vương cau mày.
“Tiểu An cũng đã nói với ta về việc đạo hữu giúp đỡ, sau này chắc chắn báo đáp!”Lý Thanh Sơn nói.
“Thanh Sơn khách sáo rồi.
”Bắc Việt Vương mỉm cười khẽ, chỉ chờ mỗi câu nói này.
Có thể nói, việc hắn đến Thanh Châu và tất cả những chuyện hắn làm đều vì tính tình có ơn tất báo của Lý Thanh Sơn, bỗng nhiên cảm thấy mọi thứ đều đáng.
“Sở vương bệ hạ, ta có một chuyện muốn bàn bạc.
”Lý Thanh Sơn nói.
“Chuyện gì?”Sở Liệt vương nói.
“Tặng Thanh Châu Đỉnh cho Đại Dung Thụ Vương, bằng không ngươi và ta đều bị vây hãm ở đây mãi.
”“Ý kiến hay! Nếu muốn trấn áp ma quật lâu dài, Thụ Vương chính là sự lựa chọn tốt nhất, bây giờ mỗi một ma quật ở Vụ Châu đều do một mình đại dung thụ trấn áp.
”Bắc Việt Vương vỗ tay nói, chỉ mong sao Đại Dung Thụ Vương làm chủ Thanh Châu, hóa thân làm Thanh Châu Thần luôn.
“Cuối cùng tiểu tử ngươi cũng coi như không khiến ta thất vọng.
”Một vệt kim quang lao vun vút tới, Đằng phu nhân bị Tiểu An ép lui nên tự nhiên không quá cam lòng, hơn nữa trận chiến này thực sự chấn động lòng người, cho nên nàng vẫn ẩn núp trong bóng tối chờ đợi cơ hội.
Sở Liệt vương trầm tư không nói, ngó quanh trái phải thì mọi người đều nhìn hắn, chờ quyết định của hắn.
Nhưng ngoại trừ Vô Úy tăng và Bất Nộ tăng ra, bất kể là Linh Vương Kim Thiền hay là Bắc Việt Vương thì e rằng đều ở đứng về phía Lý Thanh Sơn.
Còn nữ nhi của hắn thì càng không cần phải nói, đối xử với Lý Thanh Sơn thực sự như là bị quỷ ám.
Hắn không khỏi cười khẩy rồi nói:“Nếu ta không đồng ý thì chư vị muốn bức bệ hạ thoái vị đúng không!”Lý Thanh Sơn cười ha hả nhưng không phủ nhận, hắn còn rất nhiều việc phải làm, chắc chắn sẽ không ở đây lâu dài.
“Vạn Quỷ Uyên Ngạ Quỷ môn mở ra, nếu bỏ mặc thì chẳng mấy chốc Thanh Châu sẽ biến thành một mảnh đất chết.
”Tiểu An nói.
Điểm này cũng được chứng thực dựa trên chỗ trống to lớn trên mặt phía nam của chiếc Thanh Châu Đỉnh này.
“Bệ hạ, xem ra cũng chỉ còn cách như thế.
”Vô Úy tăng suy nghĩ trong chốc lát rồi cũng tới khuyên nhủ, mặc dù không muốn Đại Phật sơn rơi vào trong tay yêu tộc nhưng chung quy cũng không bằng việc bị ma tộc chiếm lĩnh.
“Cửu đỉnh này chính là biểu tượng của Đại Hạ Thần Chúc, vậy thì có gì không nỡ.
Hơn nữa, Thanh Châu gặp đại nạn nhưng Đại Hạ có phái một binh một tốt nào đến không, ngược lại kẻ thù cũ là ta lại đến trợ giúp ngươi.
”Bắc Việt Vương đứng chắp tay, thong thả nói.
Sở Liệt vương cau mày nhìn về phía Bắc Việt Vương, Bắc Việt Vương cũng đối mặt không chút yếu thế, vì bọn họ chính là kẻ thù trời sinh.
Nhưng mối thù này được truyền xuống từ tổ tông, còn giữa bọn họ cũng không có ân oán cụ thể gì.
Sở Liệt vương không khỏi nhớ tới câu nói "oa giác chi tranh", có lẽ nên chấm dứt được rồi, thế là hắn thở dài một tiếng, cuối cùng cũng gật đầu:“Được!”- Giải thích "oa giác chi tranh" là chiến tranh râu ốc sên, ẩn dụ tranh chấp lớn chỉ vì một việc rất nhỏ.
Hết giải thích.
Sau một lúc, Sở Liệt vương kiên quyết cắt đứt hoàn toàn mối liên hệ với Thanh Châu Đỉnh, xoay người phá không mà đi.
“Bệ hạ.
”U Phi tiến lên rồi nhẹ nhàng thi lễ, ngược lại thêm chút cung kính đối với nam nhân không được vừa ý này nhiều hơn ngày thường.
Khuôn mặt nghiêm túc của Sở Liệt vương cũng thoáng dịu xuống, lại ngoái đầu liếc mắt nhìn một cái, thấy Tiểu An cũng nhìn lại hắn mà trong lòng hắn cảm khái, bất kể làm sao thì cuối cùng Cơ thị tộc cũng có một tu hành giả có tiền đồ rộng mở, còn việc đi được tới bước nào thì phải xem vận mệnh của nàng.
Nhưng sao hắn có thể cam lòng tụt sau nữ nhi, chỉ thấy hắn hít sâu một hơi, so sánh với vạn vạn giới chư thiên thì ba vạn dặm Thanh Châu thực sự chỉ là râu sên, thế là hắn cũng thả lỏng rồi nói với U Phi:“Đi một chuyến đến hải ngoại với ta đi!”“Thần thiếp tuân mệnh.
”U Phi dịu dàng nói.