Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1844 - Chương 1855: Vật Còn Sống

Chương 1855: Vật Còn Sống

Trong thôn vắng giữa vùng hoang dã, tử khí bao phủ khắp mặt đầu che kín bầu trời, mặt đất biến thành một vùng hoang vu, thậm chí còn tĩnh lặng hơn châu chấu qua sông, không còn bất cứ sinh linh nào tồn tại, dù tình cờ còn một hai “vật còn sống” thì cũng đã trở thành thần dân của quốc gia tử vong rồi.

Lý Thanh Sơn bước lên mảnh đất tử vong này mà không khỏi nhíu mày, đó là sự căm ghét bản năng của sinh linh đối với tử vong.

Có tiếng ngựa vó vang lên ở phía sau, chỉ thấy một con thi mã xông lại, thân thể đã mục nát hơn nửa, lộ ra xương trắng, trong hốc mắt có bích quang trong vắt lóe lên, tràn ngập dục vọng thôn phệ và thù hận đối với người sống.

Lý Thanh Sơn ngoái đầu liếc mắt một cái, hắn đã nhận ra sự tồn tại của con thi mã này từ lâu, chỉ là không ngờ nó thực sự dám xông lên:“Ngay cả cảm giác sợ hãi cơ bản nhất cũng không có sao?”Cả thôn hoang vắng chợt náo động, từng thôn dân đi ra khỏi các ngõ phố, thân thể đều bị mục nát một nửa, động tác chầm chậm mà cứng ngắc, khi nhìn thấy Lý Thanh Sơn thì giống như người đói bụng ba ngày nhìn thấy miếng thịt, dồn dập lao đến.

Cũng không thiếu những sự tồn tại nhẹ nhàng phiêu dật, hóa ra là những oan hồn quỷ đói.

Một tiếng phượng hót vang lên!Lý Thanh Sơn giương cánh bay cao, hóa thành một áng lửa lao về phía Vạn Quỷ Uyên, thôn hoang vắng ở phía sau lập tức hóa thành tro tàn trong lửa lớn.

Mặt đất dần bị bỏ lại ở phía sau, cũng có rất nhiều thành trì thôn xóm đều bị tử khí nuốt chửng, tràn ngập khắp vạn dặm!Bởi vì chỗ này gần đại tông môn Huyền Âm tông, mà đệ tử Huyền Âm tông lại khá am hiểu “chiến thuật biển người” nên Phi Thiên Hoàng Vương cũng phải kiêng kỵ, vì thế mà nơi đây không bị ảnh hưởng quá lớn bởi nạn châu chấu, ngược lại khiến cho nhiều người tụ tập.

Nhưng họ không ngờ, tránh được nạn châu chấu thì lại gặp phải tai ương ngập đầu như này, tất cả đều hóa thành thi quỷ.

Một thành lớn xuất hiện ở đường chân trời, quy mô không hề kém Thanh Hà phủ thành, nhưng sự phồn hoa đã là giấc mộng xưa, giờ đây nó đã hoàn toàn biến thành vùng đất của thi quỷ hoành hành.

Số lượng thi quỷ đã đến đến hàng triệu, ngay cả phim điện ảnh khủng bố ở kiếp trước cũng tuyệt đối không sánh được.

Lý Thanh Sơn nhớ lại chuyện trước đây Bạch Liên Thánh Mẫu đồ sát hai mươi vạn dân để luyện chế một món pháp bảo mà hắn nghe được, lúc đó còn cảm thấy khiếp sợ không gì sánh nổi.

Hiện tại hắn mới hiểu rõ cái gì gọi là mạng người như rơm rác, không khỏi thở dài, vẫn chưa thể hiểu “trời đất bất nhân, coi vạn vật là chó rơm”.

Lý Thanh Sơn bay lên không trung phía trên tòa thành rồi chợt từ trên trời hạ xuống, mượn lục hút mà không ngừng tăng tốc, không khác nào một viên thiên thạch kéo theo chiếc đuôi lửa thật dài, ầm ầm một tiếng đã rơi vào trung tâm tòa thành.

Một vòng sóng bụi bao phủ toàn bộ tòa thành, đến mức khiến các tòa nhà dồn dập sụp đổ, chôn vùi vô số thi quỷ, không khác nào một cơn chấn động mạnh, hoặc có thể nói là một trận động đất!Lại phóng tầm mắt nhìn lên, thanh trì với những tòa lầu cao san sát đã biến thành một đống đổ nát, chỉ thấy hắn nhìn lại hai tay của mình:“Đây chính là sức mạnh hiện tại của ta, sức mạnh mang tính hủy diệt, hơn nữa còn chỉ là một phân thân ảnh trong gương mà thôi.

Vậy ta muốn dùng sức mạnh này để làm cái gì đây? Cứu vớt thế giới, bảo vệ chính nghĩa? Hay là chìm trong sắc dục, muốn làm gì thì làm?”Nói rồi hắn lại bay vun vút, tiếp tục tiến lên, để lại một câu nói phiêu lãng theo gió ở trên đống đổ nát của thành trì.

“Xin lỗi, mặc dù thông cảm cho sự bất hạnh của các ngươi, nhưng ta cũng không phải chiến đấu vì các ngươi!”Khi đi tới nơi cách Vạn Quỷ Uyên ba trăm dặm thì Lý Thanh Sơn chợt thầm thì:“Huyền Quang Tận Chiếu!"Tầm nhìn bỗng được rút ngắn, Vạn Quỷ Uyên chiếu rọi ở trên Linh Quy Huyền Giáp, khiến hắn cũng không khỏi lấy làm kinh hãi:“Cái kia là!”Chỉ thấy một tòa Bạch Cốt tháp cao tới ngàn trượng chót vót lên tận trời, nhưng xem ra chỉ, nhưng xem ra mới chỉ dựng nền mà thôi, sau khi hoàn thành thì khó mà tưởng tượng được sẽ cao như nào, chẳng lẽ muốn đụng tới trời sao.

Trên Bạch Cốt tháp có rất nhiều bóng dáng đang bận bịu, tựa như công nhân xây dựng đang cần mẫn làm việc trong thành thị.

Song, khi Lý Thanh Sơn sử dụng Huyền Quang Tận Chiếu thì tất cả những “công nhân xây dựng” này đều cảm nhận được và quay đầu nhìn sang.

Kẻ đúc tháp đúng là những thi vương, còn giám sát là một đoàn u hồn không ngừng biến ảo hình dạng, một cái xúc tu nửa trong suốt quật lên trên lưng một thi vương, trông thì như dịu dàng mềm mại nhưng lại khiến toàn thân thi vương kia run lên, làn da khó bị pháp bảo làm bị thương lại nứt ra một vết roi.

“Làm tiếp đi, đừng có ngừng! Nếu không thể hoàn thành đúng thời hạn, không chỉ có trời đấy bên này không chứa chấp các ngươi, mà Ngạ Quỷ đạo cũng không tha cho các ngươi!”

Bình Luận (0)
Comment