Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1846 - Chương 1857: Một Đứa Bé

Chương 1857: Một Đứa Bé

Hoàng tử Đại Hạ có thể có thành tựu vẫn là số ít, bởi vì đến cùng vẫn là “người”, mà La Hầu lại là Thần tộc chân chính, chính là thần linh trời sinh, sự chênh lệch của đôi bên còn lớn hơn khoảng cách giữa con trai của Lý trưởng thôn Ngọa Ngưu thôn với hoàng tử Đại Hạ.

Ân Tình nói:“Nhật nguyệt màu đen chính là biểu tượng cho La Hầu, tượng trưng cho thần lực nuốt chửng nhật nguyệt.

”“Sao ngươi không nói cho ta biết sớm?”Lý Thanh Sơn hỏi, nghĩ lại thì e rằng “nuốt chửng nhật nguyệt” chỉ là từ để hình dung thôi, không ngờ giữa Tu La trận của mình lại có thể triệu hồi một đại nhân vật vậy, chẳng trách lại có sức mạnh vậy.

Hắn cũng từng gặp một vị A Tu La vương, tuyệt đối không cường đại được vậy.

“Lúc ban đầu ta cũng không dám xác nhận, suy cho cùng nếu là một La Hầu thì hắn quá yếu.

”“Quá yếu ư!”Lý Thanh Sơn nhíu mày, dùng một chiêu kiếm đã phế bỏ Đấu Ma Hồn trong Tiên Khí kiếm, vậy mà còn quá yếu.

Đời thứ hai của Thần đúng là không biết xấu hổ! Chẳng qua ngẫm lại Thần Ma Cửu Biến của mình thì cũng không có tư cách chỉ trích người bên ngoài.

Hắn xuất đạo vẫn chưa được trăm năm, hiện tại còn cách thiên hạ vô địch không xa, cũng tức chết tu hành giả trong thiên hạ còn gì.

Lý Thanh Sơn suy đoán:“Có lẽ chỉ là còn quá trẻ, lại còn là một đứa bé.

”“Cũng không phải là vậy.

Đại vương cứ nhìn là biết!”“Được.

Chúng ta sẽ đi gặp vị con của thần này.

”Thế rồi Lý Thanh Sơn theo Ân Tình vào trong Tu la trận, đến nơi họ đều không khỏi lộ ra vẻ mặt kỳ lạ, đứa bé kia vẫn nằm ở trên Tu La Tế Binh Dài, dáng vẻ sống dở chết dở.

Cũng không phải đang tu hành vì khí tức trên người hắn không những không càng ngày càng mạnh hơn, mà hình như có chút yếu đi, trông còn nhỏ hơn cả bề ngoài.

Bỗng nhiên hắn hiểu rõ, vị “con của thần” này đang từ từ suy nhược.

“Hắn mất đi chiến tâm.

”Ân Tình nhỏ giọng nhắc nhở:“Thì ra là vậy.

”Lý Thanh Sơn vuốt nhẹ cằm rồi hô:“Này, tiểu tử, dậy đi!”Đứa bé kia đang chổng vó lên trời, hai mắt vô nhìn về phía chân trời thì nghe được lời ấy, thế rồi nó quay người lại, đưa lưng về phía Lý Thanh Sơn.

“Vô dụng quá!”Lý Thanh Sơn nói rồi quay sang phía Ân Tình:“Ngươi chém hắn thì có thể lên cấp A Tu La vương không?”Ân Tình khiếp sợ trong lòng, lùi về sau một bước:“Đại vương không nên nói lung tung!”Ngộ nhỡ kích động ra chiến tâm của “La Hầu” này thì không phải nói giỡn đâu.

Lý Thanh Sơn liếc mắt một cái, đứa bé kia hoàn toàn không có phản ứng, cười nói:“Sao lại là nói lung tung, cứ tiếp tục vậy thì tiểu tử này sẽ biến thành A Tu La soái, chắc chắn không phải đối thủ của ngươi.

”Ân Tình không khỏi hơi lay động, đánh giá bóng lưng của đứa bé kia, nàng là thích khách nên để ý nhất là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, nếu có thể có được thần huyết bất tử của bộ tộc La Hầu thì cũng có được lợi ích vô tận.

“Ngươi không nên để nàng thử thì mới ổn, ta mà biến thành A Tu La bình thường thì dùng một ngón tay cũng có thể giết chết mặt hàng này.

”Đứa bé kia nói một cái vô lực, nhưng tràn ngập sự tự tin không cách nào tả xiết.

Ân Tình rùng mình trong lòng, bỗng nhiên gạt bỏ suy nghĩ này.

“Cuối cùng không nhịn được mà lên tiếng sao? Chẳng qua chuyện trên đời này thì phải thử một chút mới biết.

Ân Tình không phải sợ, chắc chắn là hắn muốn phô trương thanh thế mới nói vậy.

”Lý Thanh Sơn nói.

Ân Tình lộ ra vẻ mặt sầu khổ, thí thần nào có dễ vậy, trong vòng xoáy màu đỏ ngòm xuất hiện trong mắt to lớn, chỉ sợ là vì vị có thần huyết này.

“Ta đã chán ngán vì không còn hứng thú chém giết, tốt nhất ngươi không nên ép ta.

”“Nếu ta cứ muốn ép buộc ngươi thì sao?”Lý Thanh Sơn ngồi xổm ở phía sau đứa bé kia, sát khí giương cung mà không bắn, giống như một con mãnh hổ ngồi chồm hổm rồi lộ ra răng nanh sắt bén, bất cứ lúc nào cũng muốn cắn xuống.

“Sát khí dối trá này thực sự làm người ta ghê tởm, đừng tiếp tục thăm dò tẻ nhạt nữa, phiền chết đi được!”“Được rồi, bị người nhìn thấu rồi, ta chỉ hiếu kỳ mà thôi.

”Lý Thanh Sơn đứng dậy:“Lý Thanh Sơn ta có ân phải báo, ngươi từng giúp ta một tay, chỉ cần ở trên Tu La trận của ta thì ta tất nhiên sẽ bảo vệ ngươi chu đáo, không một ai có làm tổn thương một sợi lông của ngươi!”Đứa bé kia hơi nghiêng đầu, khóe mắt thoáng liếc nhìn, chỉ thấy biểu cảm của Lý Thanh Sơn thong dong mà kiên định, nhưng chỉ với cảnh giới thiên kiếp thứ ba mà muốn bảo vệ mình chu toàn thì quả thực là ảo tưởng cực độ.

Nhưng lời phát ra từ miệng hắn lại có một loại sức mạnh khiến người ta tin phục.

Hơn nữa, rõ ràng tên này đã thấy một trong số vô số ánh mắt rình mò rồi !

Bình Luận (0)
Comment