Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1847 - Chương 1858: Vậy Thì Bỏ Đi“Ngươi Không Nợ Ta Cái Gì Hết.

Chương 1858: Vậy Thì Bỏ Đi“Ngươi không nợ ta cái gì hết.

”“Ngươi tên là gì?”Lý Thanh Sơn hỏi.

Đứa bé quay sang chỗ khác, không nói một lời.

“Không muốn nói sao? Cũng được, chẳng qua vì để tiện cho việc xưng hô thì ta sẽ đặt tên cho ngươi đi! Nói tới đặt tên, ha ha ha!”Đôi mắt Lý Thanh Sơn bỗng sáng lên, phát ra tiếng cười ngông cuồng.

Tiểu An nháy mắt một cái, biết hắn lại muốn phát huy “thiên phú đặt tên” của mình.

Lý Thanh Sơn đi qua đi lại trên Tu La Tế Binh đài, khi thì ngước nhìn về phía chân trời, khi thì cúi đầu trầm tư, sau khi xoa cằm châm chước một phen thì bỗng con ngươi sáng ngời, chỉ vào đứa bé kia và nói:“Có rồi, nhật nguyệt tỏa sáng, vậy gọi ngươi là Tiểu Minh đi!”“Tiểu.

Minh…”Hài tử rít gào hai chữ từ trong hàm răng, khí tức trên người bỗng tăng vọt, chợt từ từ ngồi dậy.

“Thế nào, lời ít ý nhiều, súc tích mà không đơn giản, ngươi có thể vứt bỏ cái tên ban đầu của mình, có đúng không Tiểu An?”Lý Thanh Sơn nở một nụ cười tự tin.

“Ừm!”Tiểu An nghiêm túc gật đầu, quả nhiên Tiểu An vẫn dễ nghe hơn Cơ Huyền Nguyệt.

“Tiểu An…”Dường như sau khi xác nhận Lý Thanh Sơn cũng không có ý định sỉ nhục mình thì “Tiểu Minh” lại ngã xuống Tu La Tế Binh đài, dùng đầu va một phát vào tảng đá:“Cũng may là ngươi gặp phải ta của hiện tại…”“Tiểu Minh, nếu ta kích thích ra chiến tâm giúp ngươi thì ngươi có thể đánh một trận giúp ta được không?”Lý Thanh Sơn đột nhiên hỏi, nếu có thể có được sự giúp đỡ của thằng bé A Tu La thần này để cùng chiến đấu với Ngạ Quỷ đạo, tất nhiên phần thắng sẽ tăng lên nhiều.

“Thanh Sơn.

”Trong lòng Tiểu An rất cảm động, rõ ràng nếu không có việc liên quan đến nàng, dù tai vạ ập đến nơi thì hắn cũng không chịu cầu xin người khác giúp đỡ.

“Không thể!”Tiểu Minh quả quyết nói.

“Vậy thì bỏ đi.

”Lý Thanh Sơn cũng không có ép buộc, dù sao hắn cũng chỉ là thử một lần thôi, vì tò mò nơi mới dò xét "Tiểu Minh", xem thử trước khi mất đi ý chí chiến đấu mà suy yếu như bây giờ, rốt cuộc hắn mạnh cỡ nào? Ít nhất có thể dễ dàng nghiền nát bản thân hắn hiện tại.

Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời màu máu, vòng xoáy màu máu thông với Tu La Đạo vẫn còn đầy rẫy những vết nứt.

Khác với ma quật do Ma Vực mở ra, mối liên hệ giữa Tu La Trường và Tu La Đạo hoàn toàn không chặt chẽ, tốc độ khôi phục cũng chậm hơn rất nhiều!Tuy nhiên, ngay cả khi nó hoàn toàn là khôi phục thì chủ nhân của đôi mắt to kia cũng không dám xâm nhập một cách dễ dàng, để chịu sự phản công của thế giới Cửu Châu.

Chuyện này hắn chỉ muốn dò xét xem thái độ của Tiểu Minh thế nào thôi, cho dù đây là chỗ dự lớn nhất để thực hiện lời hứa, thì cũng là vì để đối mặt với Ma vực và Ngạ Quỷ Đạo.

Khi dấn thân vào cái miệng giếng được gọi là “Cửu Châu” này thì chắc chắn sẽ có điểm hạn chế, nhưng bù lại điều đáng giá nhất mà hắn nhận được chính là có được sự bảo vệ, giúp hắn không phải đối mặt với những kẻ hùng mạnh trong thể giới rộng lớn kia.

Nhưng trong giờ phút này, sau khi đã tu luyện đến tầng thứ năm của Phượng Hoàng và cân bằng được các Thần Ma biến hóa, hắn đã chạm được tới thành giếng, nếu như tiến thêm một bước nữa, thì liền có thể nhảy ra khỏi miệng giếng, và đi tới một thế giới rộng lớn và nguy hiểm hơn.

Bất luận đó là Cùng Kỳ, Ly Hoàng hay vị thần tử đứng trước mặt thì cũng chỉ bằng một góc trong đó thôi.

Ở đó, ưu thế vượt trội của “Thần Ma Cửu Biến” đều sẽ bị suy yếu, và kẻ thù của hắn không chỉ là người tu hành mà thậm chí có cả Thần, Phật và yêu ma.

Nghĩ đến đây, trong lòng hắn không nhịn được mà khẽ run lên, không phải vì sợ hãi hay nhút nhát, mà đó là cảm giác hưng phấn và mong đợi khó có thể diễn tả bằng lời.

Nhưng bây giờ, con đường dẫn đến Tu La Đạo đã bị cắt đứt - ai biết chủ nhân của con mắt khổng lồ đó có canh giữ ở đó hay không - lựa chọn duy nhất là phi thăng!Phi thăng là mục tiêu mà tất cả những người tu hành trong thiên hạ đều theo đuổi, và vấn đề bây giờ là làm thế nào để vượt qua khỏi chướng ngại vật cuối cùng này? Chướng ngại vật cuối cùng này sẽ dẫn hắn đến đâu?Vấn đề đầu tiên đó là nơi đây đã khiến vô số tu sĩ phải khốn đốn, không biết đã có bao nhiêu người có tài năng xuất chúng phải dừng bước ở đây, ngay cả Kim Thiền Linh Vương cũng phải mắc kẹt ở bước trong rất nhiều năm.

Điều này không giống với độ kiếp thông thường, mà là hoàn toàn tách ra khỏi thế giới này.

Trong quá trình hóa thành Linh Quy để trấn áp ma quật, Lý Thanh Sơn đã thảo luận với Đại Dung Thụ Vương về vấn đề này, người một lòng muốn “Hóa thân thành giếng” như Đại Dung Thụ Vương đã đưa ra một lời giải thích vô cùng cặn kẽ.

Đại Dung Thụ Vương nói:“Thật ra các ngươi có cùng một người mẹ.

”“Chẳng lẽ chúng ta là huynh đệ thất lạc nhiều năm sao?”Linh Quy đang nằm dưới bóng cây bỗng nhiên mở mắt, dùng ánh mắt kỳ quái nhìn cây đại thụ xum xuê.

“Cũng không phải, ta đang nói về thế giới này, nó là mẹ của tất cả các sinh vật trên thế giới.

Bất kể là linh hồn hay thể xác, tất cả những thứ chúng ta có được đều đến từ nó.

Mặc dù xét về vẻ bề ngoài, mọi sinh vật đều là một cá thể độc lập, nhưng thuở ban sơ đã thiết lập với thể giới này một mối liên hệ chặt chẽ, thông qua quá trình tu luyện thì mối liên hệ này sẽ càng ngày càng gần hơn, chúng ta đều là con cưng của trời đất.

”"Ồ, thứ được gọi là tu luyện, nó giống như đứa bé thông qua dây rốn hấp thu dưỡng chất từ mẹ nó.

"Lý Thanh Sơn dường như đã giác ngộ ra điều gì đó.

Bình Luận (0)
Comment